Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trước đây, phía bắc của thôn là trụ sở của lữ đoàn. Sau này thôn muốn thành lập trường học nên chỗ này đã bị chiếm dụng và xây thêm một số ô nữa, biến nơi đây thành trường tiểu học của thôn.
Mà cả nhà thầy giáo Ninh và Tô Nham Kinh đều sống trong một dãy nhà đơn sơ phía sau trường, cả gia đình thầy giáo Ninh chiếm hai gian, một mình Tô Nham Kinh ở một phòng.
Khi Sơ Vãn đang xách giỏ, cô đã tình cờ thấy Tô Nham Kinh đang đứng nói chuyện với ai đó ở cổng trường tiểu học. Người nói chuyện với anh ta là con gái của trưởng thôn, cô ta tên là Tam Hỷ.
Cô gái tên Tam Hỷ này là con gái duy nhất của gia đình trưởng thôn, từ nhỏ đã được nuông chiều. Gia đình trưởng thôn rất giàu có, cô ta không phải lo cơm ăn áo mặc. Lúc nào trong túi cô ta cũng mang theo đồ ăn, không phải lạc thì là trứng luộc. Rõ ràng tất cả mọi người ai cũng phải chịu đói, nhưng chỉ riêng cô ta ăn nhiều, trông khá mũm mĩm.
Khi còn nhỏ, cô ta bị sốt cao nên giờ đây đầu óc không được sáng suốt cho lắm. Người trong nhà cũng biết điều đó nên vẫn luôn tìm một đối tượng phù hợp.
Sơ Vãn đứng từ xa nhìn lại, cô thấy Tam Hỷ cũng đang xách một cái giỏ tre, có lẽ là muốn đưa giỏ tre cho Tô Nham Kinh.
Tam Hỷ đỏ mặt, lắp bắp nói: “Thầy, thầy giáo Tô, đậu hũ… đậu hũ này ăn rất ngon…”
Nói xong, cô ta cúi sụp đầu xuống, ngượng ngùng đưa giỏ đậu hũ cho Tô Nham Kinh.
Sơ Vãn thấy vậy thì giật mình.
Tính cách của cô ta tên Tam Hỷ này khá là ương bướng, cô ta được người trong nhà chiều chuộng, kiêu ngạo lại tùy hứng.
Đời trước, Tam Hỷ cũng thích Tô Nham Kinh nhưng Tô Nham Kinh lại không thích Tam Hỷ, anh ta ghét cô ta béo lại càng chán ghét sự ngu ngốc của cô ta. Sau này Tô Nham Kinh trúng tuyển đại học, thư thông báo trúng tuyển được gửi về thôn, trong thư yêu cầu thôn trưởng phải đóng dấu, vì vậy thôn trưởng nắm được thóp, ông ta tra tấn Tô Nham Kinh một phen nên thân.
Tô Nham Kinh quá lo lắng nên đã đến gặp Sơ Vãn, nhờ cô nói đỡ cho anh ta trước mặt trưởng thôn.
Trước kia trưởng thôn đã chịu ân tình của ông nội cô, Sơ Vãn ra mặt nên thôn trưởng cũng đành phải cho anh ta đi.
Về phần kiếp này…
Sơ Vãn cười lạnh một tiếng, cô đi tới nấp bên gốc hồng bên cạnh.
Ai sẽ cứu anh ta đây?
Tô Nham Kinh vẫn nói chuyện với Tam Hỷ, nhưng anh ta cảm thấy Tam Hỷ rất phiền, cô ta còn bị nói lắp, trông cũng không xinh đẹp. Nhưng bởi vì cô ta là con gái của trưởng thôn nên anh ta mới không còn cách nào khác đành phải trả lời cho có lệ. Thỉnh thoảng cũng phải cho cô ta sắc mặt tốt, rồi lại chọc ghẹo cô ta vài câu, thế mà cô ta lại coi đấy là thật.
Không ngờ cô ta còn háo hức đưa đậu hũ đến cho anh ta.
Tô Nham Kinh hơi do dự, không biết có nên nhận hay không, không nhận thì phí giỏ đậu hũ kia mà nếu nhận thì chỉ sợ cô ta sẽ coi đó là thật. Chuyện trêu chọc cô ta chỉ là lời nói đùa thôi, nhưng nếu cô ta coi đó là thật thì e là sẽ chuốc thêm phiền toái cho anh ta.
Anh ta đang loay hoay thì bỗng thấy một bóng đen ở bên kia.
Dù đứng khuất sau cây hồng nhưng anh ta vẫn có thể thấy được bím tóc đó.
Tóc của Sơ Vãn không đẹp, hơi vàng hơn so với những cô gái bình thường, trông rất nổi bật, anh ta nhìn thoáng qua là đã có thể nhận ra Sơ Vãn.