Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong nháy mắt, có thể hiện lên vẻ huy hoàng của hàng ngàn năm trước, đẹp đến mức có thể làm cho người khác nghẹt thở.
Sơ Vãn bình tĩnh thu hồi lại ánh mắt, cô biết rằng năm khuôn mặt phật này được chạm khắc từ năm phương hướng của vương quốc Kim cương, cái này gọi là thạch tảng, chắc hẳn cái này có nguồn gốc từ Viên Tịch tháp của các tăng nhân thời Đường. Viên Tịch tháp ở thời Đường nhìn chung thường có trụ bằng đá xanh và một ghế Tu Di ở phía dưới, phía trên là thân tháp, mà đây chính là một trong các tầng của thân tháp.
Loại đồ này, hiện nay trên thị trường đồ cổ căn bản là không đáng bao nhiêu tiền, đây không phải là chất liệu tốt, là đá tảng, lại rất nặng, cũng không thuận tiện để mang theo bên người, không có ai lại đi mua một hòn đá khó hiểu như vậy đề ở trong nhà.
Cho dù là đường nét chạm khắc có đẹp đến đâu, nhưng mà có thể được sử dụng để làm đồ trang trí hoặc làm ghế đẩu ngồi hay không?
Mặc dù nó có ý nghĩa về văn hóa, nhưng mà bây giờ không ai quan tâm đến nó nữa, ai lại đi quan tâm đến ý nghĩa văn hóa nếu bản thân họ không đủ ăn mặc, còn về giá trị khảo cổ học, thì gần như đã bị lãng quên trên thị trường đồ cổ rồi.
Giống như là, những chiếc bát đá và bình đá trong xã hội nguyên thủy, có giá trị lớn trong nghiên cứu khảo cổ học, nhưng ở Phan Gia Viên, e rằng người ta cũng ngại nặng.
Bởi vì giá trị của đồ cổ thật sự là do sở thích của con người quyết định, vì thế càng có nhiều người mua, thì giá trị sẽ càng tăng lên, trong thời đại ngày nay, không có mấy người dám bán những món đồ cổ cũ nát, nghiêm trang và tốt, chứ đừng nói đến đó là một tảng đá được chạm khắc tượng phật.
Sơ Vãn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ba nhân dân tệ, lát tôi mang về, còn phải mướn người đạp xích lô đến để vận chuyển.”
Vừa nghe như thế, người đàn ông gầy gò trừng lớn hai mắt, chỉ tay vào phía mặt trên của tượng phật: “Đây chính là món đồ tốt, nó có nguồn gốc từ thời nhà Đường, vậy mà cô chỉ trả có ba nhân dân tệ thôi à?”
Sơ Vãn nói: “Dù như thế nào, thì cái này cũng chỉ là một tảng đá, không lẽ là anh muốn ba mươi nhân dân tệ hay sao?”
Ngay lập tức, cô làm bộ muốn bỏ đi: “Nếu vậy thì quên đi anh cứ mang nó về đi, như thế thì tôi cũng có thể giảm bớt tiền thuê người!”
Vừa nghe thấy như vậy, người đàn ông gầy gò liền vội vàng nói: “Dù như thế nào thì cô cũng nên tăng thêm một ít tiền chứ!”
Chuyến đi lần này của anh ta, vừa đi xe bò lại vừa đi bộ, anh ta đã mệt muốn chết, anh ta chỉ mong có thể nhanh chóng bán nó đi để lấy tiền mua phân bón, nếu không về đến nhà thì sẽ bị mắng cho đến chết, anh ta đã ở cái chợ này hai buổi sáng rồi, không có ai chịu mua nó cả, bây giờ không còn cách nào khác nữa.
Anh ta lại không thể nào vứt bỏ, còn nếu khiêng về thì sẽ mệt chết, vấn đề quan trọng là khi về đến nhà, vợ của anh ta mà thấy không có tiền, thì sẽ mắng anh ta!
Sơ Vãn nhìn thấy bộ dạng buồn khổ của anh ta, cô lại không đành lòng nhẫn tâm mà làm khó nữa, nhưng mà tất nhiên cô cũng không dám thả lỏng cảnh giác.
Cô đã rút ra được kinh nghiệm và bài học trong lĩnh vực này, khi giao dịch mua bán cùng với kiểu người hiểu có biết như thế này, nếu như làm giá, thì việc mua bán chắc chắn sẽ không thành công.