Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vậy thì bây giờ, trước hết cô phải để cho Tô Nham Kinh biết, bà đây không phải là ăn chay, nhất định sẽ dạy cho tên đàn ông chỉ biết ăn cơm mềm là anh ta một bài học!
Thực ra, đối với Tô Nham Kinh, bản thân cô cũng không khó chịu đến vậy, cô cảm thấy việc này phải tự trách bản thân cô ngốc.
Tô Nham Kinh chỉ xuất hiện đúng lúc cô đang cần một nụ cười, một sự ấm áp, là do trong lòng cô nổi lên khát vọng và sự tham lam mới không may rơi vào chốn phù hoa mà phụ nữ trên đời này đều dễ sa vào.
Tô Nham Kinh vẫn là Tô Nham Kinh, anh ta chỉ đang thể hiện bản chất con người mình, vốn không hề cố ý muốn phụ lòng cô.
Nhưng mà giờ đây, cảnh tượng chén ngọc Cửu Long vỡ nát kia đã kích thích cô, cô muốn trút giận, muốn trả thù.
Cô buộc phải khiến những có lỗi với cô phải trả một cái giá.
Trong lúc suy nghĩ của cô cô đang hỗn loạn, ông Hồ thét to một tiếng – “Họ” (là âm thanh thường dùng để kêu trâu bò dừng lại)
Đây là đoạn đường xuống dốc, ông Hồ siết chặt dây cương, trong mũi con bò già phát ra tiếng “Phì phì”.
Sơ Vãn ngước mắt lên, nhìn về phía chân núi cách đó không xa.
Tới thôn Vĩnh Lăng rồi.
Bốn trăm năm trước, dưới chân Thập Tam Lăng có một viên quan giám sát cai quản, đến đời nhà Thanh đã bổ sung thêm một viên nội thần Tư Hương, lại lập thêm một lăng mộ để canh giữ việc xây dựng nghĩa trang, mấy người nhà nội quan này dần dần định cư ở đây, cuối cùng thành lập một thôn làng, cũng có vài thôn xóm được đặt tên theo những lăng mộ dưới chân Thập Tam Lăng.
Thôn Vĩnh Lăng được thành lập dựa gần với lăng Vĩnh Lăng của Hoàng đế Thế Tông Chu Hậu Thông trong Thập Tam Lăng.
Sau khi Sơ Vãn gả đi chưa được bao lâu, ông cố nội cũng qua đời, an táng ở dưới chân Thập Tam Lăng.
Thực ra từ nhỏ tới lớn, Sơ Vãn chưa từng lưu luyến thôn làng này, thành ra chỉ có khi tảo mộ, cô mới thuận tiện đi ngang qua.
Cô mơ hồ nhớ được rằng sau này thôn Vĩnh Lăng được khai thác phát triển du lịch, chính phủ cũng tiến hành đầu tư vào đó, nơi đây gần như đã được tu sửa một cách hoàn thiện.
Bây giờ trọng sinh quay về, thấy thôn xóm cổ xưa kia vẫn tĩnh mịch nằm yên dưới chân Thập Tam Lăng, vắng lặng và đìu hiu, mơ hồ hiện ra bộ dáng trong ký ức thời thơ ấu.
Cô có chút thất thần, cảm thấy dường như mình đã bước vào một giấc mơ.
Trong giấc mơ đó, ông cố nội già đến mức eo không đứng thẳng nổi, ông cụ xách một chiếc ghế đẩu, đứng trước ngưỡng cửa đổ nát, há cái miệng đã không còn răng, cười ha hả nói, Vãn Vãn quay về rồi.
Ông cố nội qua đời vào một năm mùa thu, lúc mất là lúc 98 tuổi, sống đến độ tuổi này đã coi như là hỉ tang rồi.
Trước lúc lâm chung, ông cố nội cũng không có quá nhiều vướng bận, ông cụ đưa bàn tay gầy guộc lên, sờ lên tóc Sơ Vãn, nói cô gả cho người ta rồi sau này phải sống thật tốt, có vậy thì ông cụ mới có thể yên tâm ra đi.
Sau đó dường như đã bắt đầu mơ hồ, liên tục nói xin lỗi cô.
Cuối cùng, đôi mắt ông cố nội nhìn cô trở nên xa xăm và đờ đẫn, môi ông cụ khô khốc mấp máy, giống như là đang gọi một cái tên.
Sơ Vãn áp sát tai gần miệng của ông cố nội, chỉ có thể nghe được một âm tiết mơ hồ, cô muốn hỏi ông cụ, nhưng đúng lúc này ông cố nội lại trút hơi thở cuối cùng.