[Thập Niên 80] Đại Viện Tiểu Tức Phụ

Chương 31: Chương 31: Con có bị ngốc hay không vậy? (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lâm Yểu nhanh chóng giải thích: “Đáng lẽ bây giờ cháu đã là học sinh lớp 11 rồi, chỉ có điều là bởi vì muốn chăm sóc chu đáo cho mẹ khi bà ấy bị bệnh nên cháu mới xin nghỉ ở nhà cho thuận tiện. Nhưng mà, trong một năm này cháu đã tự mình đọc hết sách giáo khoa của cấp ba rồi, những lý thuyết cơ bản của lớp 10 đó cháu cũng đã tự mình học xong. “

Trên cơ bản, những kiến thức đó nếu như cô muốn học thì sẽ hoàn toàn không phải là một vấn đề lớn.

Cô rốt cuộc đã sinh sống ở đây được 5 năm rồi, và khi trước cô cũng vẫn luôn ở trong trường học để đọc sách, chính vì vậy mà đối với đạo lý đối nhân xử thế (*) này, tầm hiểu biết của cô chắc chắn cũng không phải thuộc dạng hạn hẹp.

(*): Hiểu đơn giản, đó là cách đối xử với mọi người ở đời. Hành xử, ứng xử sao cho phải, cho vừa lòng người là chuyện không phải dễ. Người biết xử lý khéo léo, tinh tế trong mọi tình huống là người biết mình biết người, biết ăn ở với người khác hợp tình hợp lý. Những người đối nhân khéo, xử thế hay thường được người khác quý mến và tôn trọng. Những người này cũng thường rất nhanh nhạy, có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh.

Cô biết rằng trường trung học chắc hẳn không phải là đã hoàn toàn độc lập, mà còn rất nhiều chuyện có khả năng đều sẽ phải chịu ràng buộc. Và ít nhất, Lâm Kiến Minh cùng với gia đình kia của ông ta khẳng định sẽ muốn nhúng tay vào chuyện của cô... Cho nên cô muốn mau chóng rút ngắn lại đoạn thời gian này, để có thể sớm đi đại học hơn một chút.

Lâm Kiến Minh tựa như có chút không tin tưởng vào lời nói của cô cho lắm.

Nhưng ông ta cũng không có từ chối trực tiếp mà chỉ nói: “Vậy sau khi chú tìm được trường cho cháu rồi, thì điều đầu tiên mà cháu bắt buộc phải làm đó chính là kiểm tra đầu vào kỹ lưỡng trước. Sau kỳ kiểm tra đó, nếu nhà trường cho rằng học lực của cháu không có vấn đề gì và cháu hoàn toàn có thể theo kịp được trình độ của học sinh lớp 11 hiện này thì sẽ như lời cháu nói, trực tiếp lên học lớp 11 luôn”

Lâm Yểu liền vui vẻ gật gật đầu như hoá thành một con gà mổ thóc, bật cười và nói: “Cảm ơn chú nhiều lắm. Có điều, việc cháu đột nhiên đến ở nhà của chú như thế có thể sẽ mang lại một chút bất tiện cho thành viên trong gia đình hiện tại của chú cũng như chính bản thân chú. Vì thế, cháu cho rằng chú nên thuê giúp cháu một phòng căn phòng ký túc ở gần trường học nhưng cách xa nhà chú ra, như vậy sẽ thuận tiện hơn và cũng sẽ không gây ra trở ngại gì cả.”

Lâm Kiến Minh lại một lần nữa kinh ngạc hết sức.

Trước khi biết cô là con gái của Lâm Kiến Nghiệp, đúng thật là ông ta đã thực sự lên kế hoạch định làm như vậy.

Nếu Chu Đại Hoè không thể thuyết phục được cô, thì ông ta sẽ trực tiếp đưa cô đến một trường nội trú nào đó để học.

Nhưng hiện tại chắc hẳn là không thể được rồi.

Vì nếu như ông ta làm điều này, thì chú Hàn sẽ nghĩ gì về ông ta?

Ông ta trầm mặt xuống, giọng nói cũng thêm vài phần ôn nhu: “Chuyện này cháu không cần phải tốn công lo lắng, vất vả lắm thì cuối cùng cháu mới quay trở về nhà được. Như thế thì làm sao chú có thể nhẫn tâm mà để cháu đi học ở trường nội trú chứ? Cháu cứ đến ở nhà chú là ổn rồi, chú đảm bảo rằng bác gái của cháu cùng với những thành viên khác trong gia đình của chú sẽ vô cùng hoan nghênh mà chào đón cháu.”

Lâm Yểu hơi nghiêng đầu lại để nhìn ông ta, không tỏ ý kiến gì khác mà chỉ “vâng” nhẹ một tiếng rồi nói: “Vậy thì cứ để cháu thử một lần.”

*****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.