Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiền Giai Ninh mang hoành thánh đã làm xong ra cửa sổ gọi: “Bác Lý đến lấy hoành thánh.”
Người ở số hai đã gấp không chờ nổi: “Hai lồng bánh bao, một bát mì trộn tương.”
Tiền Giai Ninh nhìn ông ta hơi nhíu mày: “Bác Vương, chỗ cháu có quá nhiều người xếp hàng, cho nên đồ ăn ở đây không thể gọi mang về.”
“Gọi mang về cái gì?” Bác trai sang sảng vỗ lên bụng mình nói: “Bác bảo này, chỗ này còn chưa chắc đã đủ cho bác ăn đâu.”
Tiền Giai Ninh yên lặng quay đầu đi lấy bánh bao, người ở bên ngoài đánh cờ tướng nghe thấy giọng bác Vương đã chẳng để ý ăn pháo của đối phương nữa, nhảy lên ồn ào về phía cửa sổ: “Ông Vương ông kiềm chế tý đi, nếu ông mà ăn hết bánh bao thì tôi không để yên cho ông đâu!”
Chẳng mấy chốc thẻ xếp số trong tay Tiền Gia Phong đã phát gần hết, lúc cậu ấy đang xoa cái bụng sôi ùng ục định đi xin Tiền Giai Ninh chút đồ ăn, có bốn người xuống xe từ trạm xe buýt đường số một phía Đông, nhìn đội xếp hàng dài dằng dặc, mấy người vừa chạy vừa kêu rên: “Thảm rồi thảm rồi, có khi lần này thật sự không ăn được rồi.”
Tiền Gia Phong đếm thẻ số trong tay thấy vừa hay còn dư lại bốn tấm, chờ kia bốn người kia chạy đến cậu ấy nhanh chóng nhét thẻ số vào tay bọn họ: “Mọi người đến vừa đúng lúc chỉ còn lại bốn số, nếu tý nữa còn có người đến thì làm phiền hãy bảo bọn họ là ngày mai đến sau.”
Bốn người thở hồng hộc nhận thẻ số cảm ơn, chờ hô hấp ổn định lại là mồ hôi trên mặt lập tức chảy ra, bác gái xếp hàng phía trước thấy thế vội lấy quạt quạt gió cho bọn họ: “Vận may của mấy đứa tốt đấy, thế mà lại đuổi kịp chuyến xe cuối cùng.”
Tiền Gia Phong hoàn thành nhiệm vụ chị gái giao cho, vào sân đến vòi nước rửa mặt rồi chạy vào phòng bếp: “Chị, em đói bụng.” Tiền Giai Ninh vừa đưa mì trộn tương cho khách hàng vừa quay đầu sang nhìn cậu ấy: “Em muốn ăn bánh bao hay ăn mì?”
Vừa nãy lúc Tiền Gia Phong đi vào nhìn thấy bộ dạng nhóc béo chơi thân với cậu ấy nhất ở phía Tây thành phố cầm một cái bánh bao hút nước thịt, làm cậu ấy thèm đến chảy nước miếng: “Em muốn ăn bánh bao, lấy cho em nhiều một chút.”
Tiền Giai Ninh lấy một cái đĩa ra, gắp lên đấy cho cậu ấy mười cái bánh bao, lại nhét thêm một đôi đũa vào tay cậu ấy, vội vội vàng vàng dặn dò: “Em tự đi tìm một chỗ ngồi ăn đi.”
Tiền Gia Phong bê bánh bao ra thấy trong sân hết chỗ, cậu ấy tìm luôn một cái ghế gấp ngoài cửa để ngồi, gắp một cái bánh bao lên cắn một miếng, nước canh nóng hôi hổi chảy ra, trong đó có một ít còn bắn lên tay Tiền Gia Phong. Tiền Gia Phong cũng bất chấp bị bỏng, cậu ấy vội đưa nơi bị cắn ra lên bên miệng thổi thổi, rồi vội vội vàng vàng húp nước canh tươi mà không ngấy vào miệng, nước thịt thơm lừng nóng hôi hổi lan ra trong miệng, môi răng vẫn còn lưu hương.
Cậu ấy có cảm giác như một cái bánh bao ăn hai miếng đã hết sạch, Tiền Gia Phong lại gắp thêm một cái, chưa kịp bỏ vào miệng đã nghe thấy mấy tiếng nuốt nước bọt ở xung quanh.
Cậu ấy ngơ ngác ngẩng đầu, thấy mấy người xếp hàng bên cạnh dùng ánh mắt tỏa ra ánh sáng xanh nhìn đĩa bánh bao của cậu ấy như thể sói đói đang nhìn thấy thỏ, làm cậu ấy sợ đến mức dịch sang bên cạnh hai bước.
“Nhóc chạy ra xa thế làm gì?” Một chàng trai trẻ hét to nói: “Em đang ăn gì thế?”
“Bánh bao nhân nước.” Tuy Tiền Gia Phong cảm thấy nhiều người nhìn chằm chằm cậu ấy ăn như thế có hơi đáng sợ, nhưng bánh bao nhân nước khi nãy ăn thật sự quá ngon, Tiền Gia Phong cảm thấy cho dù có thêm mấy chục người nhìn thì cậu ấy cũng có thể ăn hết.
Lại cắn thêm một cái bánh bao, mùi hương thơm lừng lại tràn ra, xung quanh vang lên tiếng nuốt nước bọt hết đợt này đến đợt khác. Mấy người hàng xóm cơm nước xong xuôi ra hóng hớt cũng không chịu nổi, ỷ vào bản thân có quen biết Tiền Gia Phong, mấy người đi đến: “Gia Phong à, đây là bánh bao chị cháu gói à.”