Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Tự Chương nghe, trên môi hiện lên một ý cười nhạt nhẽo.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Mặc dù những điều mà cậu đã nghe có vẻ thái quá, nhưng đúng là cô ấy...”
Nói đến đây, anh dừng lại.
Những từ ngữ đơn giản kia không thể dùng để miêu tả khái quát Nghiên Thanh của anh được, anh cũng không muốn nói về cô trước mặt người khác.
Cô đã qua đời rồi, nhắc đến cô với một người không liên quan sẽ chỉ đổi lấy những lời tán dương lịch sự của họ mà thôi.
Có điều anh nhớ tới bóng dáng vừa nãy, cô gái kia ngồi xổm ở ven đường gặm bánh nướng một cách sống động, húp ừng ực chén súp mụn.
Rốt cuộc anh chỉ cười lên một tiếng, thấp giọng nói: “Vợ của tôi là một người vô cùng chú trọng vẻ bề ngoài.”
Chú trọng đến mức dù là lúc sinh con xong cũng không muốn gặp anh ngay, nhất định phải xử lý gọn gàng rồi mới cho phép anh đi vào.
Còn như cô gái ngồi xổm ở ven đường ăn bánh canh kia thì lại càng không thể nào.
Cho dù khuôn mặt giống nhau thì sao chứ?
Sau Mạnh Nghiên Thanh, trên thế gian này đã không còn Mạnh Nghiên Thanh nào khác nữa.
Mạnh Nghiên Thanh ăn thêm một cái bánh nướng và một phần súp. Lần thứ hai, cô chỉ lấy thêm nửa bát vì sợ lấy nhiều hơn thì sẽ uống không hết vì no quá
Sau khi uống xong ngụm cuối cùng, cô hít sâu một hơi đầy thỏa mãn.
Cái cảm giác cơ thể được lấp đầy bởi thức ăn thật tuyệt. Cơ thể cô bây vừa trẻ trung vừa tràn đầy sức sống.
Ăn uống xong xuôi, Mạnh Nghiên Thanh đi dạo lang thang trên phố. Phố xá sau cải cách mấy năm nay sau cải cách mở cửa đã không còn giống như trước, hiện giờ có rất nhiều quầy hàng được mở bán vào buổi tối. Một vài thứ trước đây cần phiếu thì bây giờ có thể mua một cách dễ dàng.
Mạnh Nghiên Thanh lấy hai nhân dân tệ và tám đồng trong túi của mình ra rồi bình thản nhìn nó. Chỗ này cũng có bán quần áo nhưng chất liệu thực sự không tốt. Nếu là Mạnh Nghiên Thanh trước đây thì cô sẽ coi thường, vì trước kia cô chỉ mặc loại vải chất lượng cao, hơn nữa còn phải đặt may thủ công riêng.
Còn với Mạnh Nghiên Thanh bây giờ thì những quầy hàng quần áo này đã là tốt rồi.
Cô hỏi giá bán thì một chiếc áo sơ mi có giá năm đồng, một chiếc áo len mỏng có giá tám đồng và còn là phiên bản Hồng Kông.
Đắt quá đi mất!
Một chiếc áo này bằng tám chén súp đấy!
Đắt thế nên đương nhiên là Mạnh Nghiên Thanh kiên quyết không mua nó, cô chỉ chọn mua tất và quần lót. Sau đó, cô đến cửa hàng tạp hóa nhỏ ở bên cạnh ngõ nhỏ tìm mua bàn chải và kem đánh răng.
Những đồ dùng này không được tốt lắm. Đây là những thứ mà Mạnh Nghiên Thanh đã từng cực kỳ khinh thường, nhưng hiện tại mua được những thứ này đã là tốt lắm rồi. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ biết ơn: Sở trưởng Ngưu thực sự là một người tốt.