Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô còn đang lưu luyến nhưng bị người đằng sau giục nên không có thời gian nhìn thêm, chỉ đành phải cầm tào phớ và bánh tiêu đi đến chỗ ngồi.
Khắp nơi căn tin của nhân viên đều là người nên cô phải cẩn thận bưng tào phớ để không bị đụng đổ trúng..
Khi đi ngang qua một đồng chí trong bộ áo Tôn Trung Sơn, cô suýt chút nữa đụng phải anh ta.
Mạnh Nghiên Thanh mỉm cười xin lỗi, anh ta bất ngờ nhìn cô và ân cần nói: “Không sao không sao, cô hãy cẩn thận.”
Mạnh Nghiên Thanh liếc nhìn quần áo anh ta, chắc chắn là người đó không phải nhân viên phục vụ bình thường, đoán chừng anh ta thuộc bộ phận an ninh, là người kiểm tra công tác an toàn của căn tin.
Nên biết rằng đây không phải là nơi ai cũng có thể ra vào được, đây là khách sạn thủ đô. Những người đến đây có thể là người trong giới chính trị hoặc phái viên nước ngoài, vì vậy nơi này được bảo vệ bằng biện pháp an ninh nghiêm ngặt và thường xuyên. Không chỉ Bộ Công an và lực lượng bảo vệ được triển khai bên ngoài, mà còn có bộ phận an ninh bên trong, thậm chí các nhân viên có chức vụ công việc khác nhau thường ngày cũng là một nhân viên an ninh, một người đảm nhiệm hai chức vụ.
Ở một số nơi tập trung đông người thì còn có nhân viên an ninh mặc thường phục xuất hiện mọi lúc mọi nơi để đề phòng.
Người này rõ ràng là cảnh sát chìm.
Sau khi Mạnh Nghiên Thanh lịch sự nói lời tạm biệt, côtiếp tục bước về phía trước và đi đến chỗ ngồi của mình. Cô thấy một người phục vụ mặc áo khoác trắng đang giáo huấn những người ở đó, người bị giáo huấn lại chính là mấy người bạn cùng phòng với cô.
Người phục vụ với khuôn mặt trái xoan, đường nét thanh tú, trông rất ưa nhìn nhưng lời lẽ rất chua ngoa: “Các người mới đến không hiểu quy tắc thì có thể hỏi, đừng có mà làm loạn ở đây, có biết đây là chỗ nào không? Đây là khách sạn thủ đô, các người là cấp dưới của ai, ai dạy các cô như thế nào vậy hả?”
Người mặt trái xoan này hăm dọa khiến Vương Chiêu Đệ sợ hãi, cô ấy vội vàng nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết đây là chỗ của các cô, tôi không ngồi ở đây nữa, các cô ngồi đi.”
Người phục vụ cười nói: “Cô phải nói cô là cấp dưới của ai trước đi đã chứ? Là người quản đốc nào quản lý cô?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đều là người mới, chỉ vừa được phân kí túc xá, sao mà biết ai là quản đốc được, mọi chuyện vẫn còn đợi sắp xếp cơ mà.
Bên cạnh có một người phục vụ có khuôn mặt hơi rộng nói nhỏ: “Chắc là người mới, còn chưa qua huấn luyện.”
Khuôn mặt trái xoan nghe thấy liền không tin nổi: “Còn chưa huấn luyện? Vậy mà các người cũng dám đến đây ngồi ăn sao? Sáng sớm, đầu bếp và quản đốc đều ăn ở đó, đây là chỗ của các người sao? Không có mắt nhìn à?”
Vương Chiêu Đệ sợ hãi suýt khóc, cô cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn.