Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trước kia Mạnh Nghiên Thanh chỉ có thể bay theo chiều gió nên đành bất lực, nhưng giờ đây cô vừa sống lại làm người một lần nữa, tất nhiên cô sẽ tìm cách để ngăn chặn tất cả những chuyện này. Lục Tự Chương có thế nào cô cũng mặc kệ, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để cho con trai cô yêu say đắm nữ chính rồi đi đối đầu với nam chính đến mức rơi vào kết cục như thế được.
Không thể sống cuộc sống yên ổn của mình được à?
Mạnh Nghiên Thanh đang mải suy nghĩ thì nghe thấy bên ngoài có mấy người đi tới cãi nhau ầm ĩ. Một người phụ nữ trong đó gào lên: “Chuyện gì nữa đây, làm sao mà chấm dứt được, tôi cũng đã nhận tiền của người ta rồi, ông nói thử xem tôi phải làm thế nào đây!”
Mặt mày người đàn ông trông rất rầu rĩ, khuôn mặt ảm đạm.
Mạnh Nghiên Thanh nhận ra người đàn ông đó là Mạnh Doanh Châu.
Người vợ mà ông ta lấy trước đây cũng là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Lúc đó cô thấy gương mặt của người thím kia hơi giống mình nên cũng cảm thấy có chút thân thiết.
Sau khi người thím kia qua đời, Mạnh Doanh Châu mới kết hôn với người người vợ hiện tại này.
Từ sự ồn ào vừa rồi, đại khái Mạnh Nghiên Thanh nghe được thông tin từ người thím mới này, hay nói cách khác là mẹ của cô trong cơ thể mới, bà ta tên là Nhạc Xảo Vân. Bà ta là loại người chua ngoa, đối xử rất khắc nghiệt với con gái riêng, là kiểu người có bảy mồm tám miệng nên không bị thiệt thòi bao giờ.
Tại sao Mạnh Kiến Hồng lại nhảy xuống sông tự tử dễ dàng như vậy, suy cho cùng nguyên nhân sâu xa là từ nhỏ cô đã bị ức hiếp ngược đãi, cô chưa từng có một ngày yên bình nào, cha ruột cũng không giúp đỡ mình, cô cảm thấy sống không có ý nghĩa gì nữa nên đã nhảy sông.
Bây giờ Mạnh Nghiên Thanh có được thân thể này, cô thay thế Mạnh Kiến Hồng nên đương nhiên sẽ không để Mạnh Kiến Hồng phải chịu những thứ không đáng.
Cô nhìn Nhạc Xảo Vân đang ồn ào này thì buột miệng hỏi: “Làm sao cái gì?”
Cô vừa nói dứt lời, nghe giọng nói của mình cũng thấy thật kỳ diệu.
Giọng nói này giống hệt giọng của mình lúc còn sống!
Đã nhiều năm rồi cô không nghe thấy giọng nói của mình, bây giờ nghe được giọng nói này thì trong lòng cảm thấy rất thích, cảm giác còn sống thật tốt.
Đúng lúc Nhạc Xảo Vân nghe được lời này thì bà ta nhìn Mạnh Nghiên Thanh một cách khó tin: “Làm sao cái gì? Mày không biết xấu hổ mà còn hỏi phải làm sao cái gì hả?”
Mạnh Nghiên Thanh thắc mắc: “Có liên quan đến tôi sao?”
Nhạc Xảo Vân cau mày quan sát Mạnh Nghiên Thanh. Bà ta cảm thấy cô con gái riêng này có chút khác thường, lúc trước cô rất rụt rè nhút nhát, thấy bà ta là trốn tránh, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.
Bây giờ cô ta lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với mình?