Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngoài cửa bây giờ đã có không ít hàng xóm ló đầu vào xem rồi.
Sân nhỏ của khu phức hợp cũng chỉ lớn bằng bàn tay, cửa sổ san sát bên nhau, nhà ai có xảy ra chuyện gì đều nghe được rõ ràng.
Bây giờ mọi người đều đã nghe được lời nói của Mạnh Nghiên Thanh, trong chốc lát bọn họ đã ra hiệu bằng ánh mắt cho nhau rồi nhỏ giọng bàn tán.
Đều là hàng xóm cũ bao lâu nay, tình hình của nhà họ Mạnh thế nào thì mọi người đều rõ như gương. Ai mà không biết nhà bọn họ khắt khe với cô con gái lớn chứ, nhưng vì đó là việc riêng của nhà người ta nên hàng xóm láng giềng chỉ có thể khuyên nhủ chứ không nói được gì nhiều.
Lời bàn tán càng lúc càng nhiều, Nhạc Xảo Vân bà ta cũng cuống cuồng lên: “Mấy người đau lòng thì dẫn nó về nhà mấy người nuôi đi! Với cái nết này của nó thì ai nhìn mà không phiền, mấy người thích nuôi con nhỏ hèn nhát này không?”
Mọi người nghe thế thì cũng không nói gì được nữa, đúng là Mạnh Kiến Hồng là mẫu người nhát gan và rụt rè mà. Bình thường khi gặp mẹ kế thì sợ đến nỗi không dám thở mạnh, nhà mẹ đẻ của cô cũng không ai giúp đỡ cô cả.
Không có người thân thì hàng xóm cũng không giúp được gì, cũng chỉ đành thở dài rồi thôi.
Bây giờ Mạnh Kiến Hồng này đột nhiên dám đối chọi với Nhạc Xảo Vân khiến mọi người vô cùng phấn khởi, họ nghĩ cô gái nhút nhát này nhảy sông một lần mà tính nết cũng thay đổi luôn.
Người đã từng chết một lần rồi thì còn sợ gì nữa.
Trách thì nên trách người đàn bà Nhạc Xảo Vân này thật quá quắt, sao có thể bắt nạt con bé như vậy chứ. Một cô gái mới mười chín tuổi thế kia mà lại bắt người ta kết hôn với một ông chú ba mươi tuổi đã có một đời vợ, còn nghe đồn rằng đầu ông ta chỉ còn vài ba sợi tóc!
Nhạc Xảo Vân thấy thế cũng tức giận: “Con nhỏ chết tiệt kia, mày muốn làm phản rồi à, mày đang làm gì thế hả? Mày giỏi thì đừng có ăn trong nhà ở trong cái nhà này nữa! Mày cút đi cho tao!
Mạnh Doanh Châu đứng bên cạnh nghe thế bèn vội vàng khuyên ngăn: “Bà nói gì thế, con bé nó sống lại đã không dễ, cũng là chuyện tốt mà bà la lối cái gì!”
Nói rồi ông ta lại quay sang dỗ dành con gái: “Kiến Hồng à, con sống lại cũng là chuyện tốt, trong lòng cha cũng rất vui. Tính mẹ con hay nổi nóng thật nhưng dù gì thì bà ấy cũng là người bề trên, cũng vì muốn tốt cho con cả thôi.”
Vì muốn tốt cho con á? Những người hàng xóm xung quanh nghe thế đều trợn tròn mắt, thầm hỏi trái tim người đàn ông này đã nghiêng hẳn sang đâu rồi!
Mạnh Doanh Châu nói tiếp: “Kiến Hồng à, con vẫn còn nhỏ sao biết những chuyện này được, nếu đến tai tổ dân phố thì cũng có được gì đâu! Đây là chuyện nhà chúng ta thì tự chúng ta đóng cửa nói chuyện với nhau để tìm cách giải quyết. Chứ không sau này lại mất mặt xấu hổ, sau này con cũng khó lấy chồng!”