Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặc dù cô đã không làm người được mười năm, nhưng đã tung bay khắp thành phố Tứ Cửu nhiều năm trời, nghe rất nhiều thứ, thấy rất nhiều chuyện và cũng đọc không ít sách trong thư viện. Vậy nên cô còn hiểu rõ thói đời ngày nay hơn là những người bình thường khác.
Cô nhìn sang đầu ngõ, có vài ông cụ ngồi chơi cờ tướng trên chiếc bàn nhỏ bèn đi đến hỏi đường. Sau khi biết tổ dân phố ở ngay phía trước quẹo phải là đến, cô cảm ơn rồi bước nhanh đến đó.
Bây giờ trời đã vào thu, trên đường phố lá rụng ào ạt khắp nơi, vốn không thể quét hết được.
Mạnh Nghiên Thanh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, lạnh buốt. Thế nhưng cô lại thấy ở ven đường có một cụ ông giữ nồi bán bánh nướng, bánh nướng nóng hổi vừa mới ra lò.
Cô nhìn mà thòm thèm, lúc này bụng cũng kêu vang ục ục, cô cảm thấy đói.
Đã mười năm rồi cô chưa từng có cảm giác đói khát.
Cô cảm nhận cơn đói đã lâu chưa gặp này, trong lòng vừa thích thú vừa mong chờ. Cô lại càng vội vã muốn giải quyết chuyện trước mắt này, rồi trở thành một người được tự do làm việc mình muốn.
Cô lập tức bước nhanh về phía trước, ở đằng đó có lối rẽ vào hẻm, có vài thím đeo phù hiệu đỏ trên tay áo đang ngồi đọc báo.
Mạnh Nghiên Thanh đi đến chào hỏi đối phương, sau đó nói rõ tình huống của mình.
Mấy vị thím tò mò quan sát cô, trong đó có một thím để tóc đen ngắn đeo băng đô nói: “Bác là tổ trưởng ở đây, họ Vương. Con gọi bác là tổ trưởng Vương được rồi.”
Mạnh Nghiên Thanh lễ phép nói: “Con chào tổ trưởng Vương ạ.”
Tổ trưởng Vương đã biết chuyện của nhà Mạnh Kiến Hồng từ lâu, nhưng bình thường Mạnh Kiến Hồng hướng nội, gặp ai cũng không nói chuyện. Bà có lòng muốn giúp cô bé nhưng cô gái nhỏ lại cực kỳ sợ hãi. Tổ dân phố đã từng nói mấy lần, không tiện ra tay nên cũng vờ như không biết chuyện này. Nhờ vậy mà họ thấy vui vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bây giờ tổ trưởng Vương thấy Mạnh Nghiên Thanh đến đây thì cũng chỉ khuyên bảo: “Dù sao ông ấy cũng là cha ruột của con. Con vẫn còn nhỏ, chịu thiệt thòi một chút cũng là phúc của con. Bác sẽ khuyên bảo cha mẹ giúp con, để gia đình con có thể sống chung hòa thuận vui vẻ…”
Mạnh Nghiên Thanh nghe thế thì chen ngang: “Tổ trưởng Vương à, từ nhỏ cha mẹ đã không thương yêu con, bình thường không bị đánh thì cũng mắng. Con làm việc quần quật cả ngày trong nhà mà chưa từng được tận hưởng cuộc sống được một ngày. Trước đây con nhát gan, ngại rầy rà là vì con bị đánh đến mức sợ chết khiếp đấy ạ!”
Mọi người nghe thế thì nhìn nhau, nghĩ cũng phải, đứa nhỏ đáng thương này từ khi hiểu chuyện thì mỗi ngày đều không bị đánh thì bị mắng. Vì không được mẹ ruột dạy bảo nên tính cách cô bé có như thế thì cũng bình thường.