Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu xác nhận được với Lục Tự Chương rồi thì cô cũng dễ nhúng tay vào chuyện của con trai hơn.
Ô tô điện rất nhanh đã đến phố Tân Nhai Khẩu, cô xuống xe.
Căn nhà ở phố Tân Nhai Khẩu đã có từ tổ tiên của nhà họ Lục, sau này cô và Lục Tự Chương kết hôn, tứ hợp viện thuộc về hai vợ chồng cô.
Nhưng mà cô sinh Lục Đình Cấp không bao lâu thì không chỉ ba của cô xảy ra chuyện mà cả nhà họ Lục cũng bị liên lụy ít nhiều. Căn nhà này đã bị thu hồi để kiểm tra, chính phủ sắp xếp cho bọn họ một căn nhà trệt bốn phòng, chứng trầm cảm sau sinh cũng bắt đầu từ lúc đó.
Đương nhiên rồi, chính sách thay đổi cũng nhanh, đợi khi Lục Đình Cấp tròn một tuổi, căn nhà bị tịch thu đó được trả lại, bọn họ lại dọn về tứ hợp viện.
Sau khi cô mất, Lục Tự Chương luôn sống cùng với con trai ở đây.
Cô bước vào con đường hẻm đá xanh, lá cây hòe vàng rực rơi xuống nhè nhẹ, rơi vào chân của cô, sau đó lại theo động tác chân của cô rơi xuống.
Cô có chút kích động và cũng hơi hoảng hốt.
Đây là lần đầu tiên cô bước vào nơi đây sau khi cách xa nhau một kiếp người.
Ai có thể ngờ rằng cô còn có cơ hội như vậy chứ.
Cô đi đến trước tứ hợp viện, nhìn cánh cửa màu đỏ thẫm, trong lòng suy nghĩ người mở cửa có thể là ai.
Lúc này đoán rằng Lục Tự Chương không có ở nhà, công việc của anh bận rộn, không thể nào tan làm nhanh như vậy, rất có thể là con trai Lục Đình Cấp, đương nhiên cũng có thể là bảo mẫu.
Hình như bọn họ thay đổi bảo mẫu mấy lần, bảo mẫu bây giờ chắc chắn không biết cô, nhưng mà không sao, cô đã nghĩ sẵn trong đầu từ sớm, cô có thể bịa ra được cả chuỗi lời nói dối.
Cuối cùng cô đưa tay chạm vào vòng cửa trên cánh cửa đó.
Không ngờ rằng khi ngón tay cô vừa chạm đến vòng cửa thì có một cảm giác tê dại như điện giật truyền từ xương ngón tay đi khắp người cô, sự đau đớn khủng khiếp quét hết trên từng sợi dây thần kinh trong người cô.
Cô đau đến mức không thốt ra được thành tiếng, cả người cô co rúm lại rồi quỳ sụp xuống.
Sau một hồi, cô mới phản ứng lại sau trận đau đớn kịch liệt đó. Cô hoảng loạn ngẩng đầu nhìn về phía vòng cửa đó.
Nghe nói Tứ hợp viện này từng là biệt viện của phủ thân vương nên tay cửa cũng rất được chăm chút, bên trên là con sư tử trừ tà bằng đồng, phía dưới là vòng đồng được sơn màu vàng kim.
Tay nắm cửa tứ hợp viện như vậy ở thành phố Cửu Tư không có nhiều, nhưng không phải là không có nên cô không lấy làm lạ.
Nhưng tại sao cô không đụng vào nó được vậy?
Lúc trước cô phiêu dạt cũng thế, nhiều lần muốn tiếp cận nhưng lại vào không được, leo tường hay bay vào cũng không luôn.
Lúc đó, vì nghi ngờ nên cô đã đi đến những nơi khác như miếu thờ, nhà cũ của vương phủ ngày xưa. Những nơi đó cô đều vào được nhưng tại sao nơi từng là nhà của cô thì cô không vào được chứ.