Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thực ra tổ dân phố biết chuyện của nhà họ Mạnh, bọn họ không nhúng tay vào là vì gặp rất nhiều vấn đề khó xử. Hơn nữa, bà vợ Nhạc Xảo Vân của Mạnh Doanh Châu kia cũng không phải là người dễ bắt nạt, nếu có xảy ra xích mích thì mọi người sẽ bị bà ta mắng chửi thậm tệ cho nên họ chỉ đành mắt nhắm tai ngơ.
Nhưng giờ thì hay rồi, cô gái nhỏ nhà người ta đã nói đến nước này, nếu như họ không phân xử giúp cô thì khác gì với xã hội cũ chứ? Rồi chuyện này sẽ trở thành tin nóng mất.
Những người làm việc ở Tổ dân phố vốn đã có lòng nhiệt huyết, ai cũng quan tâm đến danh dự, đâu ai muốn làm lớn chuyện này như vậy?
Vì vậy, tổ trưởng Vương cùng với mấy thím trong khu phố đều vây quanh Mạnh Nghiên Thanh, ân cần pha trà rót nước, ôm vai cô dỗ dành khuyên bảo, an ủi cô một hồi lâu.
Cuối cùng, tổ trưởng Vương nói: “Kiến Hồng à, con có yêu cầu gì thì cứ nói, chúng ta sẽ giúp con thương lượng với gia đình. Đừng làm chuyện dại dột, người còn trẻ, tương lai còn dài mà!”
Người khác cũng lần lượt nói thêm vào: “Trông con xinh như thế này thì sau này có thể cưới được người chồng tốt, cuộc sống tốt đẹp còn ở phía trước đấy!”
Mạnh Nghiên Thanh mới nói: “Con chẳng ham gì cuộc sống tốt đẹp sau này, con chỉ mong có thể tiếp tục được sống vào lúc này thôi, nên tổ trưởng Vương à, con xin nhờ bác gọi các đồng chí ở đồn công an đến đây để cùng đi đến nhà cha mẹ con giải quyết vấn đề này đi, ít nhất cũng cho con một con đường sống.”
Mọi người nghe xong, trong lòng nghĩ cô gái này giỏi thật, thì ra đã sắp đặt bọn họ rõ ràng vậy rồi, ngay cả các đồng chí ở đồn công an mà cô gái này cũng muốn mượn dùng một chút nữa cơ.
Đến nước này thì nói gì nữa bây giờ, mọi người cũng không từ chối sự sắp xếp của cô, đúng là đầu trọc không sợ bị nắm tóc, người ta suýt chút nữa là xuống mồ rồi, nên cột sống rất cứng, không sợ gì cả.
Mấy người bọn họ đang cố gắng làm việc đàng hoàng, tuân thủ theo nguyên tắc. Nếu không thì đừng mong nhận được tấm bằng khen đỏ thẫm đó vào cuối năm.
Mọi người lập tức không nói nhảm nữa, tổ trưởng Vương đi thẳng vào vấn đề: “Đều là bà con láng giềng với nhau, bọn bác cũng là người nhìn cháu lớn lên, hôm nay nếu đã nói ra rồi thì con cứ nói thẳng đi, con muốn các bác giúp đỡ điều gì, làm sao mới xem là cho con con đường sống?”
Mạnh Nghiên Thanh thấy vậy cũng không giả vờ với bọn họ: “Con tốt nghiệp trung học phổ thông, có thể viết và tính toán, con cũng không sợ cực khổ thế nên bây giờ con đang muốn tìm một công việc ở ngoài, đến lúc đó có ký túc xá là cháu có thể dọn ra ngoài ở rồi. Nhưng một mình con ở ngoài thì không thể một nghèo hai trắng được, dù sao con cũng phải có tiền trong người để không đến nỗi trắng tay ra ngoài, hoặc là con phải có một nơi ở trước khi dọn ra ngoài.”