Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Nhiễm chỉ cảm thấy mình vừa nằm xuống, còn chưa ngủ sâu đã bị người ta gọi dậy.
Người gọi cô không phải ai khác mà chính là Vương Thúy Lan.
Giọng điệu Vương Thúy Lan thận trọng, hệt như sợ làm ồn tới cô, nhưng vẫn làm hết bổn phận gọi cô rời giường.
Khương Nhiễm chống giường ngồi dậy: “Con dậy rồi.”
“Dậy là được rồi, dậy là được rồi!”
Khương Nhiễm nghe được rõ ràng là lúc nói lời này, Vương Thúy Lan đã thở đánh phào một cái.
Cô vừa cảm thán về sức đe dọa của nguyên chủ, vừa nhanh chóng khoác quần áo lên người.
Đêm qua, trước khi ngủ, cô đã chống lại cái lạnh mùa xuân mà đi tắm. Hôm nay cô thấy cả người nhẹ đi mấy phần, động tác như cũng trôi chảy hơn trước.
Khương Nhiễm nhanh chóng mặc quần áo đàng hoàng, chải tóc rồi búi lên cẩn thận, đoạn đi ra cửa.
Rửa mặt xong, cô đến nhà bếp. Bên trong đã có người đang bận rộn.
Vương Thúy Lan đang nhào bột, Bùi San San rửa chén đũa mới mua, Bùi Dương thì đút rơm củi đã được đốt ổn vào trong bếp lò.
Thấy bọn họ đều bận bịu đâu vô đấy, Khương Nhiễm cũng không trì hoãn thời gian, bèn đi theo vào, trộn nhân thịt đã được băm xong với những nguyên liệu nấu ăn khác, sau đó lần lượt thêm gia vị vào trong.
Khương Nhiễm có công thức trộn nhân bánh bao của riêng mình, nhưng cô chẳng hề muốn giấu gạt ai, thành ra cô không thèm để ý ánh mắt ba người kia ném tới.
Sau khi trộn xong nhân, Khương Nhiễm bèn bảo mọi người nhanh chóng chất đồ đạc lên xe đẩy.
Không có đồng hồ đeo tay, Khương Nhiễm cũng không biết bây giờ đã là mấy giờ, nhưng thấy sắc trời đen kịt, cô nghĩ bây giờ hẳn còn sớm, tranh thủ đến thị trấn hẳn là kịp.
Hai cái bếp lò đều được bỏ lên xe đấy. Một cái bên trên chỉ nấu nước, một cái khác thì nấu cháo.
Trong cháo rải rất nhiều táo đỏ. Bọn họ vừa đi được nửa đường đã ngửi được mùi cháo thơm và hương vị ngọt ngào riêng biệt của táo.
Trừ bấy nhiêu đó, trên xe còn hai cái thùng lớn, bên trong đầy tràn là nước sạch.
Trong giỏ làm bằng trúc dựng đầy chén đũa đã được rửa sạch. Ngoài ra, trong một giỏ khác đựng rất nhiều mâm bện bằng nan trúc, đây là thứ dùng để đựng bánh bao.
Nhà họ Bùi không còn bàn ghế nào thừa, họ chỉ mang độc một cái bàn dài tới, cũng là thứ Vương Thúy Lan đi mượn trong thôn về.
Đơn sơ thì đúng là có chút, nhưng Khương Nhiễm không hề ngại.
Dù là kinh doanh thứ gì, đều là lấy nhỏ làm lớn.
Chỉ cần có thể mở đầu thuận lợi, còn sợ về sau không thể mở rộng quy mô sao?
Sợ đi chậm, trên đường đi, Khương Nhiễm chẳng nói câu nào, chỉ lo vùi đầu chạy.
Bùi Dương và Bùi San San cùng đẩy xe, tốc độ tuyệt đối không chậm hơn Khương Nhiễm.
Vóc dáng Khương Nhiễm mập mạp, tự lo được cho mình cũng là không tệ rồi, còn việc giúp đẩy xe gì đó... dù có tâm cô cũng vô lực.
May mà dù tuổi không lớn, có thể vì từ nhỏ đã giúp gia đình lo việc, Bùi Dương và Bùi San San vẫn có đủ sức. Đối với họ mà nói, đẩy một cái xe chẳng thấm vào đâu.
Vì họ vẫn luôn ra sức chạy, con đường vốn dĩ tốn một tiếng bọn họ chỉ đi bốn mươi phút đã tới.
Mãi đến lúc họ đến thị trấn rồi, trời cũng chỉ mới tảng sáng.
Phải bày hàng ở nơi nào, một ngày trước đó Khương Nhiễm đã tìm hiểu xong xuôi. Sau khi vào thị trấn, cô bèn lên trước dẫn đường.
Nơi Khương Nhiễm thấy tốt không hề phải mấy con phố trong thị trấn, mà là một cái ngã tư ở phía đông nơi này, nằm bên cạnh bến xe còn trống trải.
Khương Nhiễm đã quan sát cả thị trấn, nơi này cách trường tiểu học, trường trung học, hay trường cấp ba đều rất gần.
Không chỉ thế, đi thêm về phía Đông nữa chính là mấy cái nhà máy của thị trấn.