Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặc kệ vẻ mặt của Bùi San San ra sao, sau khi bỏ cái nồi vào trong chiếc gùi của mình, Khương Nhiễm đi xem bát đũa.
Khương Nhiễm đã tính toán xong hết rồi, buổi sáng bán bánh bao và cháo trong thị trấn, buổi trưa thì bán mì và cơm, đến buổi tối còn có thể bán sủi cảo hấp, bánh rán hành chiên. Đồ uống thì bán rượu gạo, bên trong rượu gạo còn có thể cho thêm hoa đại hoặc là trứng chần nước sôi.
Cứ như vậy, từ sáng đến tối đều có thể buôn bán được, chẳng qua là hơi mệt một chút thôi.
Buổi sáng mặt trời còn chưa lên đã phải đi đến thị trấn, buổi tối trời tối mịt mới được về nhà.
Ai bảo bây giờ nghèo túng chứ!
Đã nghèo rồi, nếu lại còn sợ mệt nữa thì chỉ có thể nghèo 'bền vững' mà thôi.
Khương Nhiễm không muốn nghèo 'bền vững', cho nên không sợ mệt chút nào.
Một mình cô thì nhất định là không được rồi, ít nhất cũng cần phải có hai người giúp đỡ.
Còn hai người trợ giúp này là ai thì cô đã nghĩ xong từ trước rồi, đó chính là Bùi San San và Bùi Dương.
Lỡ Bùi San San và Bùi Dương không đồng ý, Khương Nhiễm hoàn toàn không suy nghĩ đến khả năng này.
Nếu nói năng tử tế rồi mà vẫn không đồng ý thì chỉ có thể uy hiếp bằng vũ lực thôi.
Nhưng Khương Nhiễm cảm thấy bọn họ sẽ đồng ý thôi.
Có lẽ sẽ có tư tưởng kia, nhưng tuyệt đối không có can đảm.
Trong nhà họ Bùi có lương thực, nhưng trên cơ bản đều là lương thực thô, chỉ có một ít lương thực tinh*, chúng được dùng để thỉnh thoảng làm thức ăn cho nguyên chủ và Bùi Cảnh.
*Lương thực thô bao gồm ngô, khoai, sắn; lương thực tinh bao gồm bột mì và gạo.
Muốn dùng để buôn bán, khỏi cần phải nói gì khác, chỉ bằng về mặt số lượng là đã quá ít rồi.
Cho nên sau khi mua bát đũa, Khương Nhiễm lập tức đi đến tiệm lương thực.
Gạo trắng cần mua, bột mì cũng cần mua, mỗi thứ một bao, mỗi bao năm mươi cân.
Sau khi mua xong những thứ này, cô lại đi mua dầu, muối, tương, dấm, hạt tiêu, hồi, đường trắng và rượu gạo.
Thịt cũng cần phải mua, mua một miếng thịt ba chỉ to xen lẫn cả nạc lẫn mỡ, bọn họ có thể đi về rồi.
Mua quá nhiều đồ, chỉ dựa vào hai người Khương Nhiễm và Bùi San San thôi thì không thể mang về nổi.
Nhưng mà bên ngoài thị trấn có xe trâu đi về phía các thôn, bọn họ có thể tốn năm hào để ngồi xe trâu về.
Xe trâu sẽ đưa bọn họ về đến cổng nhà, vừa tiết kiệm thời gian lại vừa tiết kiệm sức lực.
Sau khi ngồi lên xe trâu, cuối cùng Khương Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước vẫn luôn nín thở, toàn bộ đều dựa vào đó để cố gắng chống đỡ.
Bây giờ đã thở phào được rồi, cả cơ thể lập tức không sử dụng được chút sức lực nào nữa.
Khương Nhiễm dựa lên bao gạo, từ từ nhắm hai mắt lại.
Tuy rất mệt, nhưng dù sao cũng đang ở trên xe trâu của người khác, Khương Nhiễm không hề ngủ mà chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Khương Nhiễm đang nhắm mắt lại, nên không hề biết lúc này Bùi San San và Bùi
Cảnh đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Hiện giờ trong đầu Bùi San San lặp đi lặp lại một câu: 'Khương Nhiễm điên rồi!'
Mua nhiều đồ như thế, tiêu nhiều tiền như thế, không phải điên thì là gì?
Hai cái nồi sắt bốn mươi tệ, một bao gạo mười lăm tệ, một bao bột mì cũng mười lăm tệ.
Chỉ vẻn vẹn ba thứ này cộng lại thôi đã là bảy mươi tệ rồi.
Lại thêm một ít bát đũa và các loại gia vị nữa, cộng lại cũng là hai mươi tệ.
Còn có một miếng thịt ba chỉ lớn nạc mỡ lẫn lộn này nữa, nửa cân bốn hào năm, năm cân chính là bốn tệ năm.
Lại thêm bữa cơm một tệ chín mà bọn họ đã ăn nữa, cho nên tổng cộng nửa buổi chiều nay, Khương Nhiễm đã tiêu khoảng chín mươi sáu tệ bốn hào rồi.
Lúc chưa tính ra tổng số tiền, Bùi San San đã cảm thấy Khương Nhiễm bị điên rồi.
Bây giờ sau khi tính số tiền xong, Bùi San San cảm thấy bản thân không hít thở nổi nữa.
Bùi San San biết trong tay Khương Nhiễm có tiền, nhưng bình thường Khương Nhiễm cũng không mua sắm gì, chỉ thỉnh thoảng ăn chút đồ ăn vặt, không tiêu nhiều.
Do đó Bùi San San vẫn luôn cảm thấy Khương Nhiễm dành dụm tiền để chuẩn bị sau này để lại cho Bùi Cảnh.
Nói sao nhỉ, Bùi Cảnh cũng là đứa con trai duy nhất của Khương Nhiễm mà.