[Thập Niên 80] Mẹ Vai Ác Hàng Ngày Nuôi Con

Chương 31: Chương 31: Con muốn tới nhà trẻ không?




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Tiểu Cảnh, mẹ đưa con tới nhà trẻ nhé?”

Bùi Cảnh chớp mắt, đôi mắt to tròn tràn ngập vẻ khó hiểu: “Nhà trẻ là gì ạ?”

“Chính là... Nơi có rất nhiều bạn nhỏ bằng tuổi con, các con có thể chơi với nhau, còn có cả cô giáo cùng con chơi đùa, kể chuyện, dạy con học đếm và vẽ nữa.”

Từ khi Bùi Cảnh có thể nhớ được, hầu hết thời gian cậu bé đều đi theo bên cạnh Bùi San San.

Cho dù Bùi San San làm gì cũng đều phải mang Bùi Cảnh theo.

Tuy hai người sớm chiều ở chung, nhưng thật ra cũng không nói chuyện nhiều.

Bản thân Bùi San San cũng chỉ mới tốt nghiệp tiểu học thôi, nói gì tới việc dạy dỗ Bùi Cảnh chứ.

Đừng nhìn Bùi Cảnh còn nhỏ tuổi, nhưng cuộc sống hiện tại có thể dùng từ ngày qua ngày để hình dung.

Cậu bé chưa từng trải qua loại cuộc sống mà Khương Nhiễm miêu tả, nên không khỏi có chút khao khát.

Thấy Bùi Cảnh vẫn không lên tiếng, Khương Nhiễm chỉ có thể hỏi lại một lần nữa: “Tiểu Cảnh, con muốn tới nhà trẻ không?”

“Muốn ạ.”

Lần này Bùi Cảnh trả lời rất nhanh, không có chút do dự nào.

Nhận được câu trả lời của Bùi Cảnh, Khương Nhiễm vươn tay sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Vậy buổi trưa bán xong, mẹ sẽ tới nhà trẻ hỏi một chút.”

Đợt tuyển sinh vào mùa xuân chưa qua lâu, chắc cũng không khó xin học lắm.

Khương Nhiễm và Bùi Cảnh ngồi ở cửa phòng bếp, cũng không cố ý hạ thấp tiếng nói chuyện, vậy nên Bùi San San trong phòng bếp có thể nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của hai người.

Nghe được Khương Nhiễm muốn đưa Bùi Cảnh đi nhà trẻ, khỏi phải nói Bùi San San có bao nhiêu ngạc nhiên.

Vì quá khiếp sợ, Bùi San San còn lén véo mình một cái.

Hai ngày nay trôi qua quá tốt đẹp, khiến cô ấy có hơi nghi ngờ đây chỉ là một giấc mơ.

Nhưng sự đau đớn truyền tới từ cánh tay đã nói rõ cho Bùi San San biết, đây không phải là mơ.

Nếu không phải cô ấy đang nằm mơ, vậy chắc chắn là đầu óc Khương Nhiễm có vấn đề.

Bùi San San lén nhìn thoáng qua Khương Nhiễm, trong lòng thầm cầu nguyện, nếu đầu óc của Khương Nhiễm luôn có vấn đề thì tốt rồi.

Không lâu sau, trong phòng bếp tỏa ra mùi thịt.

Cái mùi này thật sự rất bá đạo, rõ ràng bọn họ không hề đói, nhưng sau khi ngửi được mùi, miệng lại không nhịn được mà chảy nước miếng.

Bùi Cảnh còn nhỏ nên không kiềm chế được bản thân, ngửi thấy mùi thịt thì tầm mắt lập tức dừng lại trên lồng hấp.

Thấy cậu bé như vậy, Khương Nhiễm cảm thấy vô cùng buồn cười: “Muốn ăn à? Khi nào hấp xong sẽ cho con một miếng nhé.”

Thịt cắt tương đối lớn, mà sức ăn của Bùi Cảnh lại nhỏ, một miếng thịt cộng thêm chút cơm là đã đủ để cậu bé ăn no rồi.

Một tiếng rưỡi sau, Khương Nhiễm dùng cái chậu lớn nhất trong nhà để nấu cơm.

Lúc sắp nấu xong, Bùi Dương thở hồng hộc quay lại. Khương Nhiễm đợi cậu ấy ổn định lại hô hấp, lúc này mới bảo cậu ấy bê bếp lò đã nhóm lửa đặt lên xe, rồi lại bê cả nồi và lồng hấp lên.

Chậu đựng cơm cũng được cho vào lồng hấp để giữ ấm.

Khương Nhiễm đổ nước thừa của củ cải đi rồi lần lượt thêm gia vị, sau đó múc ra một đĩa đặt lên bàn.

Thịt cũng để lại nửa đĩa, cơm để lại ba bát lớn.

Đây là bữa trưa để lại cho mấy người nhà họ Bùi.

“San San, chắc buổi trưa không bận lắm, em không cần đi đâu.”

Buổi trưa không bận bịu là thứ nhất, thứ hai là nếu bọn họ đều đi hết, Bùi Bảo Sơn và Vương Thúy Lan cũng chưa về, vậy sẽ không có ai trông nom Bùi Cảnh.

Bùi San San cũng hiểu điểm này nên gật đầu đồng ý, nắm tay Bùi Cảnh ra cửa, nhìn Khương Nhiễm và Bùi Dương dần đẩy xe đi xa.

Mãi đến khi bọn họ quẹo qua khúc cua, không thấy bóng dáng đâu nữa, lúc này mới không thể không thu hồi tầm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.