Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thấy ánh mắt mong chờ của đứa trẻ, người đi cùng cũng không nỡ lôi nó đi.
Sau khi hỏi rõ quầy bọn họ bán cái gì, giá bao nhiêu cũng không chần chừ mà lập tức mua một cái.
Có người mua thì sẽ có người khác tới hỏi.
Chẳng mấy chốc năm chiếc bánh táo hấp còn lại cũng đã được bán hết.
Người tới sau muốn nhưng không mua được còn hơi thoáng chút thất vọng.
Sao Khương Nhiễm có thể bỏ qua cơ hội này?
Cô nói với bọn họ là ngày mai, vào giờ này có thể đến đây để mua bánh táo, chắc hắn mai cô sẽ chuẩn bị nhiều một chút để bọn họ cũng mua được.
Không cần biết mai ngày mai mấy người này còn muốn mua nữa không, nhưng khi nghe Khương Nhiễm nói xong tâm trạng của bọn họ cũng đã tốt lên rất nhiều, ai nấy đều vui vẻ ra mặt.
Nhà Khương Nhiễm thu dọn đồ đạc xong, đặt cả Bùi Cảnh lên xe đẩy sau đó mới đi về.
Bây giờ mới là đầu mùa xuân, thật ra trời vẫn rất nhanh tối.
Lúc bọn họ về đến nhà, trời đã tối sầm.
Bùi Bảo Sơn và Vương Thúy Lan về trước, cũng nấu sắp xong bữa tối.
Vừa nghe âm thanh ngoài cửa, hai người lập tức chạy từ trong nhà ra đón.
Thấy đám Khương Nhiễm trở về bình an vô sự, hai ông bà mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày mai là cày bừa vụ xuân cũng coi như gần xong rồi, đến lúc đó mẹ có thể giúp đỡ các con, các con không cần vất vả như thế này nữa. Mau đi tắm đi, tắm xong còn ăn cơm.”
Vương Thúy Lan nói luôn miệng, tay cũng hoạt động liên tục, không để mấy người giúp dỡ đồ trên xe xuống mà chỉ giục bọn họ tranh thủ tắm rửa.
Đám người Khương Nhiễm không khách sáo, lập tức đồng ý, nhanh chóng đi tắm.
Tài nấu nướng của Vương Thúy Lan không giỏi như Khương Nhiễm, nhưng tốt xấu gì bà cũng đã nấu ăn suốt bao nhiêu năm nay, món ăn làm ra cũng khá ngon.
Cả nhà không nói lời nào, chỉ ngồi im lặng ăn cơm cùng nhau.
Sau khi ăn xong, một mình Vương Thúy Lan thu dọn bắt đũa.
Đến khi bà xong việc vào nhà, lúc này Khương Nhiễm mới mang hộp đựng tiền ra.
“Đây là tiền kiếm được hôm nay.”
Tiền kiếm được mỗi ngày đều do Khương Nhiễm cất giữ, nhưng ngày nào cô cũng sẽ thông báo thu nhập ngày đó với mọi người.
Thấy tiền trong hộp càng ngày càng nhiều, Vương Thuý Lan và Bùi Bảo Sơn đều nở nụ cười.
Cho dù Khương Nhiễm không đưa tiền cho hai người họ thì bọn họ cùng chẳng thèm quan tâm.
Khương Nhiễm có thể làm việc gì đó, tính tình cũng tốt hơn trước rất nhiều đã là chuyện đáng ngạc nhiên nhất đối với hai ông bà rồi.
Vì buổi chiều bán bánh táo hấp nên thu nhập hôm nay còn nhiều hơn trước.
Một cái bánh táo có giá năm hào, tổng cộng hấp bốn mươi cái bánh, vị chi là hai mươi đồng.
Chỉ riêng bánh táo hấp cũng đủ để bù vào số tiền kiếm được buổi sáng và buổi trưa rồi.
Đương nhiên là càng nhiều tiền càng tốt, chẳng ai lại chê buổi sáng với buổi trưa kiếm được ít, chỉ mong sao việc làm ăn ngày nào cũng tốt như thế này.
Đếm tiền xong, bọn họ đi vào bếp chuẩn bị các thứ cần dùng cho sáng mai sau đó mới đi ngủ.
Bắt đầu từ hôm nay, sinh hoạt của nhà họ Bùi coi như đã đi vào nề nếp.
Sáng nào Khương Nhiễm cũng sẽ dẫn theo Bùi Dương và Bùi San San vào thị trấn.
Để cho tiện và tăng lợi nhuận thì sau khi bán hàng ăn sáng xong, bọn họ không về nhà mà sẽ ở lại bắt đầu nấu cơm trưa luôn.
Đã giảm bớt được thời gian di chuyển trên đường, Khương Nhiễm chuẩn bị càng đầy đủ hơn. Ngoài làm thêm những món ăn khác, cuối cùng cô cũng mang món mì sợi mà mình nghĩ lúc trước ra để bán.
Công việc cày bừa vụ xuân đã kết thúc, chuyện đồng áng giao cho một mình Bùi Bảo Sơn là được. Mỗi buổi sáng, Vương Thúy Lan đưa Bùi Cảnh đến nhà trẻ xong sẽ trở về quét dọn nhà cửa, giặt giũ cơm nước, rồi cho gà lợn, trâu bò ăn.