Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dưới sự cổ vũ và hướng dẫn của cô giáo Lâm, Bùi Cảnh đã tự giới thiệu về mình.
Tính cách của Bùi Cảnh vốn không hướng nội, ngược lại còn rất đĩnh đạc, lúc nói chuyện giọng nói cũng lanh lảnh.
Dù cách một tấm kính cửa sổ thì Khương Nhiễm vẫn có thể nghe thấy tiếng cậu bé đang tự giới thiệu về mình.
Thấy cậu bé thích ứng nhanh như thế, Khương Nhiễm kéo tay áo Vương thúy Lan rồi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Bên trong có nhiều trẻ con như thế, hai người bọn họ đứng ở đây chỉ tổ gây chú ý cho bọn trẻ, sẽ ảnh hưởng đến việc cô giáo lên lớp.
Rõ ràng Vương Thúy Lan có phần không yên tâm, tuy rằng đã theo Khương Nhiễm đi ra ngoài nhưng thỉnh thoảng bà vẫn ngoái đầu lại nhìn.
Trên gương mặt toàn là vẻ không nỡ, Khương Nhiễm trông thấy không nhịn được mà thở dài.
Chả trách trước lúc xuyên về đây, lúc lướt mạng cô có thấy người ta nói trẻ con đi mẫu giáo, có nhiều khi không phải trẻ con không rời được người lớn mà là người lớn không rời được trẻ con.
Rõ ràng Bùi Cảnh thích ứng rất tốt, cũng không khóc lóc ầm ĩ, tâm trạng cũng rất tốt.
Nhưng nhìn dáng vẻ không nỡ này của Vương Thúy Lan xem.
Nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên họ xa cách, Vương Thúy Lan không yên tâm cũng là điều bình thường, lâu dần ắt sẽ quen thôi.
Bản thân Khương Nhiễm không có gì không nỡ cả.
Tuy Bùi Cảnh là con trai của cơ thể này nhưng nguyên chủ và Bùi Cảnh vốn cũng không có tình cảm sâu nặng gì.
Cô mới xuyên đến đây hai ngày, lại càng không có tình cảm gì với Tiểu Cảnh.
Đưa Bùi Cảnh đến nhà trẻ xong, Khương Nhiễm cảm thấy mình đã làm tròn nghĩa vụ rồi, không nỡ gì chứ, nó vốn không tồn tại.
Con người trong thời đại này, phẩm chất đạo đức gì đó, vẫn rất đáng tin.
Chỉ cần nhìn gương mặt của đám trẻ kia cũng có thể biết chúng sống ở nhà trẻ rất tốt, càng không có gì cần phải lo lắng cả.
Bây giờ đang là mùa xuân, thời gian tan học ở nhà trẻ sẽ là bốn giờ bốn mươi phút chiều.
Nghe thấy giờ giấc này, Khương Nhiễm hạ quyết tâm lát nữa cô sẽ đến cửa hàng bách hóa mua đồng hồ.
Nếu không không biết giờ giấc, lỡ giờ tan học thì phải làm sao?
Nghĩ trong lòng là thế, sau khi tìm được Bùi San San và Bùi Dương, Khương Nhiễm đã nói với bọn họ: “Chị muốn đến cửa hàng bách hóa một chuyến, hai người muốn đi cùng chị hay là muốn về trước.”
Ngoài ruộng vẫn còn việc, Vương Thúy Lan và Bùi Dương phải nhanh chóng quay về làm, thế nên hai người họ đã đẩy xe về trước.
Bùi San San đi theo sau Khương Nhiễm, cùng cô đi đến cửa hàng bách hóa.
Lần trước Bùi San San tới cửa hàng bách hóa, vẫn là đi cùng Khương Nhiễm tới đây mua nồi và bát đũa.
Mới có vài hôm Khương Nhiễm lại tới đó nữa.
Theo sau Khương Nhiễm, Bùi San San tỏ vẻ lo lắng, cô ấy sợ là hôm nay Khương Nhiễm lại tiêu thêm một trăm mười đồng nữa.
Tuy trong lòng lo lắng không thôi nhưng Bùi San San vẫn không dám ho he nửa lời.
Khương Nhiễm làm việc gì cũng có mục đích của cô, chứ không phải nhắm mắt làm liều.
Sau khi đi vào trong cửa hàng bách hóa Khương Nhiễm đi thẳng đến quầy bán đồng hồ và đồng hồ báo thức.
Đồng hồ thời này phần lớn đều không cần phiếu, cứ có tiền muốn mua kiểu gì cũng được.
Nhưng giá của nó đúng là đắt cắt cổ.
Kiểu dáng bình thường, chất lượng bình thường cũng phải trên mấy chục đồng.
Muốn mua loại tốt hơn một xíu chất lượng ổn áp hơn, cũng phải trên trăm đồng, cũng có thể là vài trăm đồng.
Những cái này Khương Nhiễm cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Dù sao thì cô cũng chẳng mua được.
Khương Nhiễm nhìn đồng hồ báo thức, liếc một loạt, kiểu dáng đa dạng, kích cỡ to nhỏ có đủ.
“Chào cô, tôi muốn mua đồng hồ báo thức loại rẻ nhất.” Khương Nhiễm nói thẳng ra yêu cầu của mình.