Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thấy vẻ mặt Khương Nhiễm đột nhiên lắng xuống, sợ cô phát cáu, mấy người vừa này còn đang thấy thần không nói gì vội vàng gật đầu.
“Mẹ thấy được!” Vương Thúy Lan nghiêm túc nói: “Nấu ăn còn ngon hơn mẹ!”
Bùi Bảo Sơn đi theo gật đầu phụ họa: “Ba cũng nghĩ vậy!”
Ông vừa nói xong, thì bị Vương Thúy Lan trừng mắt.
Bùi Bảo Sơn chỉ cảm thấy không hiểu lắm, rõ ràng là thuận lại lời bà ấy nói, sao bà ấy lại liếc ông?
“Tôi cũng cảm thấy ngon, ngon hơn tôi nấu.” Bùi San San nhỏ giọng nói.
Bùi San San từ năm bảy tám tuổi đã theo Vương Thúy Lan vào bếp.
Đến bây giờ, cũng đã được bảy tám năm.
Cô nấu cơm nhiều năm mà Khương Nhiễm ba bốn năm chưa từng đi vào phòng bếp.
Nhưng đồ ăn do Khương Nhiễm làm còn ngon hơn nhiều so với đồ ăn do cô làm
Nghĩ đến đây, Bùi San San đã cảm thấy có chút hơi chạnh lòng.
Bùi Dương thấy những người khác trong nhà tỏ thái độ, mặc dù trong lòng vẫn là không tình nguyện, lại chỉ có thể đi theo gật đầu, chán nản nói một câu: “Ăn ngon.”
Ăn ngon thì đúng thật là ăn ngon, nhưng cậu không muốn khen Khương Nhiễm.
Khương Nhiễm nghe được lời của mọi người, hài lòng nhẹ gật đầu: “Vì tất cả mọi người đều nghĩ rằng không sao cả, chúng ta sẽ đến huyện vào sáng sớm ngày mai.”
“Chúng ta?”
“Ai?”
Mấy người trăm miệng một câu hỏi, cả đám đều nhìn chằm chằm Khương Nhiễm.
Khương Nhiễm chỉ chỉ Bùi Dương và Bùi San San: ”Em và em nữa.”
Không đợi hai người nói gì cả, Khương Nhiễm tiếp tục nói: “Hai đứa đi với chị, nếu không chị không tự làm nổi.”
Nghe thấy được lời này của Khương Nhiễm, Bùi Dương rất muốn nói, cái này còn chưa đi, Khương Nhiễm nói cứ như kinh doanh chắc chắn sẽ tốt.
Trong long Bùi Dương mặc dù nghĩ như vậy, thế nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng.
Khương Nhiễm đã giải quyết xong: “Quyết định như vậy đi, ngày mai chúng ta cùng đi, đêm nay ngủ sớm, sáng sớm ngày mai.”
“Sớm thế nào?” Bùi Dương vô ý thức hỏi.
Nhà họ Bùi không có đồng hồ, chỉ có thể nhìn sắc trời tính giờ.
Nghe thấy Bùi Dương hỏi như vậy, Khương Nhiễm sững sờ trong phút chốc.
Suy nghĩ một lát Khương Nhiễm lúc này mới nói: “Khoảng bốn giờ đi, hai em dậy sớm một chút gọi chị.”
Bùi Dương: “…”
Nói sáng sớm chính là cô, bây giờ lại còn để người khác gọi cô thức dậy.
Bùi Dương trợn tròn mắt, giận mà không dám nói gì.
Cuối cùng, vẫn là Vương Thúy Lan nói: “Mẹ gọi mấy đứa dậy, yên tâm!”
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, lại có chút lo lắng nhìn Khương Nhiễm.
Khương Nhiễm từ trước đến nay đều là ngủ đến khi mặt trời lên cao, bốn giờ cô thật sự có thể dậy sao?
Khương Nhiễm không cần biết mọi người nghĩ như thế nào, cô đã nói xong những gì cần nói, lúc này cô gần như đang nghỉ ngơi, cô đứng dậy chuẩn bị vào bếp.
“Con tính làm gì thế?”
Vương Thúy Lan vô ý thức hỏi một câu, hỏi xong lại có hơi hối hận.
Là do hôm nay Khương Nhiễm biểu hiện quá tốt, khiến bà quên mất tính cách của Khương Nhiễm.
Khương Nhiễm ghét nhất người khác hỏi lung tung này kia.
Vương Thúy Lan đã chuẩn bị nghe Khương Nhiễm phùng mang trợn má, lại không ngờ rằng, Khương Nhiễm dừng lại xoay người, chỉ hỏi và một vấn đề: “Trong nhà còn bột nở không?”
Bột nở chính là bột lên men bánh mì
Muốn làm bột lên men bánh mì, hoặc là lúc hấp bánh bao, hòa bột nở với nước, cho vào bên trong bột mì trộn đều và nhào lên.
Sau khi ủ bột, bạn để yên trong vài giờ, bột sẽ lên men và nở ra, dùng tay gỡ nhẹ ra, lấy trên mặt bột có những lỗ nhỏ tức là bột đã được.
Trước khi thêm kiềm, mặt cắt đi một phần nhỏ ở một bên giữ lại, phần nhỏ này chính là bột nở.