Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiêu Thắng Thiên đã nhanh tay dựng chiếc xe lên: “Không lên xe thì cô định đi bộ thật đấy à? Vậy dù có đi đến mệt chết cô cũng không thể tới huyện được đâu!”
Cố Thanh Khê không nói thêm gì nữa, cô ngoan ngoãn ngồi yên xe phía sau anh.
Cô vừa ngồi lên, chiếc xe đạp đã hơi trùng xuống.
Tiêu Thắng Thiên nhướn mày, hơi ngoái đầu lại nói: “Sao cô nặng thế? Đừng nói là ngồi đến hỏng xe rồi đấy nhé, đây là xe tôi mượn của người khác.”
Cố Thanh Khê sửng sốt nhìn anh, hai má dần đỏ ửng lên. Đương nhiên là cô không nặng, cô rất gầy, cô chưa từng nghe thấy ai nói mình mập đâu!
Lại nói hoàn cảnh nhà cô không được tốt lắm, thiếu dinh dưỡng, sao có thể mập được!
Cô chỉ có thể lẩm bẩm nói: “Không đâu...”
Cô chưa từng được người quen đèo xe đạp bao giờ, không biết lệu mình có ngồi hỏng xe đạp không.
Tiêu Thắng Thiên chợt bật cười: “Tôi chỉ đùa với cô thôi, vậy mà cô cũng tin?”
Nghe thấy vậy, Cố Thanh Khê xấu hổ nổi giận: “Anh đừng có nói bậy!”
Giữa mi mắt của Tiêu Thắng Thiên vẫn tràn đầy ý cười, anh quay sang nhìn đống cây khô ven đường, lắng nghe cô gái nhỏ ngượng ngùng nói. Anh nói: “Được, là tôi nói bậy.”
Lúc này, anh nhấc chân dài đang dùng để chống xe lên, lấy đà đạp xe đạp đi về phía trước.
Lúc anh đạp xe, hai chiếc túi lưới nặng trong tay Cố Thanh Khê cũng lắc lư theo, không cẩn thận đập vào trên bắp đùi của Tiêu Thắng Thiên.
“Cô lấy cái gì đánh tôi đấy?” Tiêu Thắng Thiên đột nhiên hỏi.
“Tôi không đánh anh, đó là lương khô.” Cố Thanh Khê hơi xấu hổ ôm hai chiếc túi lưới nylon vào lòng: “Vừa rồi nó vô tình va vào anh.”
“Sao lại chia hai túi?”
“Một túi là mang giúp chị họ, còn một túi khác là của tôi.”
“Đây là lương khô ăn trong một tuần à?”
“Ừ.”
Cố Thanh Khê lên đường tới trường học vào tối chủ nhật, cô ở nội trú trong trường sáu ngày, chiều thứ bảy trở về nhà. Vì vậy, cô phải dựa vào túi lương khô này để sống trong sáu ngày.
Một túi lớn này có tổng cộng mười lăm chiếc lương khô, một ngày có thể ăn hai chiếc rưỡi.
“Có đủ ăn không?”
“Đủ! Có đôi khi còn thừa.” Cố Thanh Khê rất tiết kiệm, cô luôn cố gắng ăn ít nhất có thể, uống nhiều nước nóng của trường, có thể tiết kiệm được bằng nào thì hay bằng đấy, như vậy cuối tuần về nhà có thể lấy ít hơn cho tuần sau.
“Đưa cho tôi.” Tiêu Thắng Thiên cầm tay nắm bằng một tay, đưa một tay khác ra phía sau.
“Cái gì?”
“Đưa cho tôi.” Cố Thanh Khê không hiểu gì cả, nhưng vẫn đưa chiếc túi lưới nylon lớn đang ôm trong lòng cho anh.
Tiêu Thắng Thiên lấy hết cả hai chiếc túi lưới, treo hai túi vào hai bên ghi đông xe.
Cố Thanh Khê liếc nhìn hai chiếc túi được treo phía trước, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
Anh là người rất tốt, bây giờ như vậy, sau này cũng vậy.
Tuy cô còn chưa có cơ hội biết được người mạo danh cô nhập học là ai đã trùng sinh, nhưng cô vẫn thật lòng biết ơn anh.
Tiêu Thắng Thiên nhìn hai chiếc túi lưới kia: “Chiếc nào là của cô?”
Cố Thanh Khê đỏ ửng mặt nói: “Đỏ.”
Gia cảnh nhà cô thật sự không tốt bằng nhà bác cả, bình thường cô cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng giờ đặt trước mặt là một túi lương khô cao lương, một túi lương khô bột bắp, như vậy không khác nào bày gia cảnh của nhà mình ra cho người khác nhiều.
Nếu là người khác, Cố Thanh Khê cũng không nghĩ gì nhiều. Nhưng ở trước mặt Tiêu Thắng Thiên, cô vẫn thấy hơi mất tự nhiên.
Làm cô có cảm giác giống như hoàn cảnh nghèo nàn của mình bị người nhìn thấu, giống như khi người đàn ông có khối tài sản hàng chục tỷ đó bước vào ngôi nhà nhỏ tồi tàn của mình sau này.