Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau này khi Tiêu Thắng Thiên trở về huyện để tiến hành đầu tư, hình như cũng đã từng làm một hạng mục như vậy, huyện Lan Lăng đã tổ chức cho không ít những người phụ nữ nông thôn dệt một số kiểu hoa văn, những kiểu hoa văn đó được bán rất chạy ở trong các thành phố lớn, thậm chí còn có thể bán ra nước ngoài.
Cố Kiến Quốc lại không nghĩ nhiều: “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, tay của chúng ta vụng về, có thể dệt được những loại kia sao? Hơn nữa làm sao người trong thành phố có thể thích những kiểu hoa văn sơ sài như thế này được?”
Cố Kiến Quốc cảm thấy không tin, bây giờ ở niên đại này, giữa thành thị và nông thôn vẫn còn tồn tại một khoảng cách rất lớn, lương thực và hàng hoá ở trong thành phố là những thứ mà những người dân quê cả đời đều không thể với tới, thế cho nên ở trong mắt một người dân quê như Cố Kiến Quốc, sự coi trọng của những người ở trong thành phố là thứ mà bản thân ông không thể nào dám với tới.
Cố Thanh Khê nghe những lời này, cũng không nói nhiều lời, cô biết rằng chuyện liên quan đến quan niệm như thế này không phải là chuyện của ngày một ngày hai, rất nhiều chuyện cần phải có thời gian, hôm khác cô có thể đến thư viện ở trên huyện để mượn sách, để xem có thể tìm được sách liên quan đến dệt thảm để học không.
Đương nhiên trong lúc nhất thời cô cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, tại sao trước nay cô không đi theo để học chứ, nếu đi học không phải bây giờ đúng lúc có thể dạy cho anh hai và chị dâu sao?
Trần Hồng Hà lại có chút băn khoăn: “Thanh Khê, tại sao em không đi đọc sách đi? Việc này để tụi chị làm là được rồi.”
Ăn một cái trứng gà xong, Trần Hồng Hà cũng cắn người miệng mềm.
Cố Thanh Khê nghe xong câu này cười: “Ở trong trường học một tuần sáu ngày đều phải học tập rồi, bây giờ em làm việc này một tí thì có sao đâu? Việc này cũng không vất vả, em ở nhà, có thể giúp được mọi người thêm chút nào hay chút đó.”
Lúc cô học trung học, mỗi tuần sẽ có một ngày chủ nhật và nửa ngày thứ bảy được nghỉ, nhưng mà thôn của bọn họ cách huyện rất xa, Cố Thanh Khê đều ở lại trường học ăn uống vào ngày thứ bảy, sau đó mới đi xe đạp về đến nhà, lúc về đến nhà thì bầu trời đã trở nên đen kịt, mà vào chủ nhật chưa đến chạng vạng đã phái đạp xe đạp lên huyện, cho nên tính tới tính lui thì cô cũng chỉ được ở nhà có một ngày.
Buổi sáng hôm nay, là một ngày hiếm hoi trong tuần mà cô được làm biếng.
Trần Hồng Hà: “Vậy em đừng để mình mệt mỏi.”
Cố Thanh Khê cười một cái, lại kéo Trần Hồng Hà nói về những chuyện trong gia đình.
Việc này khiến cho Trần Hồng Hà cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ngày thường Cố Thanh Khê là một cô gái trầm tĩnh chẳng buồn nói một câu nào, cô ấy nghĩ cô em chồng này là người đọc sách, cho nên tính tình như vậy cũng là chuyện bình thường, cũng không dám hỏi nhiều, không nghĩ rằng hôm nay lại kéo mình lại nói không ít chuyện.
Chị dâu em chồng hai người cứ như vậy mà vừa nói chuyện vừa dệt thảm, để Cố Kiến Quốc lạnh lẽo ngồi một bên.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, sau khi làm việc thêm một chút, thì bác gái lớn của cô đến.
Chị họ Cố Tú Vân cũng học cấp ba ở một trường trung học trên huyện, nhưng mà cô ấy học lớp mười hai, lớn hơn Cố Thanh Khê một lớp. Học lớp 12, việc học vô cùng căng thẳng, phải hai tuần cô ấy mới về nhà một lần, nhưng nếu cô không thể mang đủ lương khô trong một lần được, cho nên Cố Thanh Khê thường xuyên giúp đỡ mang dùm cô ấy.