Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiêu Thắng Thiên của hiện tại nghe những lời này của cô, lại cười khẩy nói: “Cô nói lung tung gì đấy, tôi có phải là cô đâu, làm gì có học vấn.”
Cố Thanh Khê cũng không nói thêm về chủ đề này nữa, cô thuận miệng hỏi: “Tại sao anh lại ở đây? Anh đang chờ ai à?”
Tiêu Thắng Thiên cũng không trả lời cô ngay, chỉ có tiếng gió thét gào vang lên bên tai Cố Thanh Khê. Một lát sau, cô mới nghe thấy Tiêu Thắng Thiên nói: “Tôi định đi lên huyện tìm một người bạn, không ngờ lại tình cờ gặp được cô, nên tốt bụng cho cô đi nhờ luôn.”
Nói xong, anh còn bổ sung thêm một câu: “Tôi nể tình chúng ta ở cạnh thôn nhau đấy, chứ không tôi cũng không tốt bụng vậy đâu.”
Cố Thanh Khê khẽ phì cười, thấp giọng nói: “Cậu có thù oán gì với Lôi Phong hả? Rõ ràng là học làm việc tốt giống Lôi Phong, nhưng lại cứ khăng khăng phủi sạch quan hệ với mình.”
Tiêu Thắng Thiên cố nhấn mạnh: “Đây là sự thật.”
Nghe thấy vậy, Cố Thanh Khê càng buồn cười hơn, nhưng cô không dám lên tiếng.
Kỳ thực từ khi sống lại đến giờ, cô vẫn luôn sống trong niềm vui lại biết ơn, nhưng trong lòng cũng ẩn chứa nỗi buồn man mác, dù sao hai mươi năm đó cũng là hai mươi năm sống sờ sờ, gia đình tưởng chừng như yên bình đã bị bi kịch bao phủ từ trước.
Sống lại một đời, cô có thể thay đổi cuộc đời của mình được không? Có thể bảo vệ cho gia đình mình một kiếp bình yên không lo không nghĩ, có thể tích lũy lại kiến thức cấp ba năm xưa tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, cùng với tránh được người mạo danh cô học đại học được không? Đây đều là những gì cô phải bận tâm.
Trái tim cô tựa như bầu trời phương bắc, điêu tàn lại tối tăm, không biết tương lai vô định kia sẽ như thế nào.
Nhưng giờ nghe Tiêu Thắng Thiên nói chuyện, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy lòng mình thoải mái hơn.
Cô khẽ cong môi cười, khói mù trong lòng cũng dần tan đi.
“Không được cười.” Cậu thiếu niên đang đạp xe đột nhiên phun ra ba chữ.
“Tôi có cười đâu.” Cố Thanh Khê cố nén cười nói, dù sao anh cũng không thể mọc mắt ở sau ót được.
“Vậy được, tôi đạp nhanh hơn đây.”
Nói xong, anh đột nhiên dùng sức đạp xe, chiếc xe đạp vốn đang đi chậm đột nhiên tăng tốc đi nhanh hơn. Cố Thanh Khê khẽ “a” lên, vô thức đưa tay về phía trước, bắt lấy vạt áo bông sau lưng Tiêu Thắng Thiên.
Hôm nay anh mặc chiếc áo khoác bông cũ, chất vải khá dày, cũng không biết lấy từ đâu.
Sau khi cô bắt lấy vạt áo bông của anh, anh không đạp nhanh như trước nữa.
“Sợ chưa?” Tiêu Thắng Thiên hạ thấp giọng nói.
“Còn lâu tôi mới sợ, dù sao người đạp xe là cậu, tôi chỉ ngồi sau thôi, có mệt cũng là cậu mệt.” Cố Thanh Khê nắm chặt vạt áo bông của cậu thiếu niên, cong khóe môi nói.
Giọng nói của cô gái nhỏ vừa nhẹ lại mềm mại, như kẹo bông ấm áp len lỏi trong gió đông, cứ vậy truyền tới bên tai cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên hơi ngượng ngùng, nhìn con đường bao la phía trước, vô thức thả chậm tốc độ dưới chân.
Anh chợt cảm thấy… con đường này quá ngắn.
******
Cuối cùng cũng đạp xe vào trong huyện, trời đã tối, đèn đường mờ ảo chiếu sáng trên mặt đường, đường phố có xe cộ qua lại nhiều nên không bị đóng băng, chỉ để lại những vũng nước, được ánh đèn đường phản chiếu những sắc màu rực rỡ.
Tiêu Thắng Thiên đạp xe tới con ngõ nhỏ ở trung tâm huyện thì ngừng lại, nói: “Cậu tự đi đi.”
Cố Thanh Khê xuống xe: “Ừ.”
Tiêu Thắng Thiên giải thích: “Tôi không tiện đưa cậu tới tận cổng trường, chẳng may có bạn học của cậu nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng không tốt.”
Cố Thanh Khê cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Ừ.”
Nói xong, cô cũng đứng dậy đi tới đầu xe, lấy hai chiếc túi lưới treo ở ghi đông xe xuống.