[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con

Chương 12: Chương 12: Giọng điệu của ông chồng rẻ tiền thật tuyệt (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô nhìn chiếc kim rồi nói: “Nhân tiện, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Cô nói đi.”

“Tôi muốn mua một chiếc nệm lò xo.”

Lục Mạn Mạn không phải đạo đức giả, dù sao cũng có danh phận, anh là chồng của cô, hơn nữa bản thân cô vốn đã là tiểu thư giàu có, chuyện khởi nghiệp kinh doanh khi không có một xu dính túi khó khăn đến nhường nào đều biết rõ, dù chỉ chút đỉnh thôi cũng muốn lợi dụng anh.

Huống chi, tấm nệm lớn như vậy, cô rời đi chưa chắc đã mang theo, anh trả tiền là đúng.

Cô nói tiếp: “Ván giường quá cứng, trải mấy cái nệm giường ngủ cũng không thấy thoải mái…

Hoàn cảnh của Lục Mạn Mạn thực ra cũng không tốt lắm. Cha có quá nhiều tiền, ngặt nỗi mẹ lại mất sớm, sau đó cha cô cứ liên tục kết hôn rồi lại ly hôn, đến nay đã cưới qua ba đời vợ, còn cô thì thu được tới sáu người chị kế và em kế luôn rồi.

Ngay từ nhỏ, Lục Mạn Mạn đã hiểu rõ việc tranh giành với cha là một quyết định thiếu khôn ngoan, còn làm thế nào để tìm cách moi được tiền, cổ phần và tài nguyên ra khỏi tay ông mới là điều quan trọng nhất.

Vậy nên cô luôn cố gắng nói chuyện ngọt ngào với cha, dỗ dành ông vui đến chóng mặt.

Tất nhiên là số tiền moi được cũng dần dà nhiều thêm.

Dù sao cô cũng là con gái lớn của vợ cả, kể ra cũng khá thân với ông nội.

Lục Mạn Mạn tỏ vẻ coi thường.

Lục Mạn Mạn thường ngày hay dùng giọng điệu quyến rũ để dụ dỗ tên chồng rẻ tiền kia, cố gắng gây ấn tượng tốt với anh, nhưng lúc đang nói giữa chừng, cô đột nhiên bị cắt ngang: “Chuyện nhỏ này cô tự mình quyết định đi.”

Lục Mạn Mạn: “?”

Nói thì dễ, nhưng còn tiền thì sao? Tiền ở đâu?

Trong điện thoại, Chu Nghiêm Phong nói: “Đến xưởng nệm ngủ tìm Hạ Kiến Sơn, bảo cậu ấy sắp xếp, tiền thì đến lúc đó tôi sẽ chuyển đến nhà máy của họ.”

Ngay sau đó anh nói thêm: “Nếu em lười đi một chuyến thì chờ anh gọi điện thoại cho anh ấy trực tiếp đem nệm tới.”

Cái này thì không cần!

Lục Mạn Mạn còn muốn tự mình đến nhà máy xem nệm ngủ này rốt cuộc có phù hợp với yêu cầu của cô hay không, nếu cách yêu cầu của cô quá xa thì cũng không cần đưa tới nữa.

Nhưng ấn tượng của Lục Mạn Mạn đối với thái độ làm việc của chồng cũng không tệ, ngọt ngào nói: “Cảm ơn chồng.”

Sau đó cúp điện thoại.

Trong ký túc xá của một phân khu quân sự nào đó, Lôi Đại Siêu đi ngang qua phòng của Chu Nghiêm Phong, bước vào định bụng nói vài câu, nhưng lại trông thấy vị đồng nghiệp thường ngày được người ta khen lấy khen để vì quá đẹp trai nay tay lại đang nắm chặt micro, vẻ mặt có hơi trì trệ.

Ai có thể làm cho đồng chí Chu Nghiêm Phong Chu từ trước đến nay vững như Thái Sơn lộ ra vẻ mặt này được chứ?

Lôi Đại Siêu lập tức nghĩ đến người vợ mới cưới của Chu Nghiêm Phong.

Đối phương đã từng là đại tiểu thư nhà giàu, bộ dạng rất tốt, muốn dáng người có dáng người, muốn tướng mạo có tướng mạo, hai vợ chồng đứng cùng một chỗ phải gọi là trai tài gái sắc.

Lôi Đại Siêu trêu chọc nói: “Gọi điện thoại cho em dâu sao?”

Chu Diên Phong bị chất giọng thốt ra chữ “chồng” hút hồn lúc này mới sực tỉnh, sau đó mới đặt micro về lại, nhẹ nhàng nhướng mi, không phủ nhận cũng không khẳng định lời Lôi Đại Siêu, chỉ đơn giản gác chuyện sang một bên, nhanh chóng nói qua chủ đề khác.

Lôi Đại Siêu nghĩ thầm, đồng chí Chu chỗ nào cũng tốt, chỉ là đùa giỡn một chút cũng không được, quá nghiêm túc, quá nhàm chán!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.