Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Mạn Mạn dùng tay vắt cạn từng giọt tinh dầu còn sót lại bên trong cho vào chai thuỷ tinh nhỏ và dán nhãn lên, ba loại nước cất còn lại có hàm lượng tinh dầu thấp nhưng so với toner bình thường thì có hiệu quả làm sáng da nên Lục Mạn Mạn cũng thu hết lại.
Lúc này, Lục Mạn Mạn đã đứng liên tục suốt bảy, tám tiếng, eo thì đau mắt thì buồn ngủ, cô cố gắng chịu đựng dùng chút xà phòng thơm làm cơ sở rồi thêm vitamin C, sữa bò nguyên chất , vitamin E và nước cất để tự chế sữa rửa mặt và kem dưỡng da trẻ em.
Sau đó dùng hạt đay làm nguyên liệu gốc, cộng với gel lô hội, vitamin E, vài loại tinh dầu và lòng trắng trứng để là kem dưỡng ẩm. Cô còn làm kem trắng da xoá tàn nhang bằng nguyên liệu chính là sáp bầu...
Già trẻ trong nhà chẳng ai biết rốt cuộc cô đang làm gì trong bếp, chỉ biết một mình cô vẫn vùi đầu chăm chú làm lụng nên những người khác cũng không tiện hỏi nhiều.
Dì Điền đứng cạnh vừa giúp đỡ Lục Mạn Mạn vừa quan sát, Chu Chi Chi chạy theo vào, cô bé cũng muốn giúp đỡ. Nhưng dì Điền lại sợ không cẩn thận làm đổ cái gì đó, làm hỏng công sức vất vả nãy giờ của đồng chí Lục, cuối cùng quyết định lấy cái ghế ra cửa bếp ngồi xem.
Trong lúc chưng cất nụ hoa, mùi hương hoa thơm ngát lan tỏa khắp căn bếp.
Mùi hương nhanh chóng lan ra ngoài phòng khách rồi lên tận tầng hai.
Lúc đầu là mùi hoa quế, sau đó là mùi hoa hồng, cuối cùng lại biến thành mùi hoa nhài.
Chu Bỉnh nãy giờ ngồi trong phòng học tập có muốn ngồi cũng chẳng ngồi yên được nữa mà chạy ra cửa bếp vây xem.
Lúc này Lục Mạn Mạn đã làm xong sữa rửa mặt, cô vẫy vẫy tay: “Chi Chi, lại đây.”
Chu Chi Chi ngoan ngoãn chạy đến.
Lục Mạn Mạn lấy ít nước từ vòi nước lau qua mặt cô bé rồi dùng thìa lấy một lượng sữa rửa mặt bằng hạt đậu ra lòng bàn tay, xoa xoa vài cái để tạo bọt. Thật ra sữa rửa mặt tự chế nên cho vào chai dạng đẩy để dễ tạo bọt hơn.
Lục Mạn Mạn không mua được loại chai đẩy nên chỉ đành dùng tạm thế này.
Cô thoa bọt lên mặt Chu Chi Chi rồi xoa nhè nhẹ, vừa xoa vừa bảo Chi Bỉnh: “Đi lấy khăn mặt của em cháu xuống đây.”
Chu Bỉnh đang nhìn chằm chằm vào tay thím, muốn xem điều kỳ diệu gì sẽ xảy ra, nghe vậy, cậu hơi khựng lại rồi lập tức xoay người chạy lên lầu. Tính tình cậu trước giờ vẫn trầm mặc hướng nội, ở nhà chưa bao giờ chạy như vậy, chẳng qua quá hiếu kỳ muốn biết mặt em gái sẽ thế nào thôi. Mặc dù rất tò mò nhưng khi nghe thím nói vậy cậu không chút đắn đo mà làm theo ngay.
Sau khi cầm khăn mặt chạy xuống, chỉ thấy lớp bọt trắng như bọt biển trên mặt em gái đã được lau sạch sẽ, gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm trắng trẻo.
Chu Chi Chi không giấu được kích động, sau khi được thím lau sạch nước trên mặt đi, cô bé vội vàng giơ hai bàn tay tí hơn lên sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn, sốt ruột nói: “Thím ơi, mặt cháu mềm thật đấy!”
Nói xong lại ngửi thử hai bàn tay: “Oa! Thơm quá!”
Trong đó có cả nước cất hoa quế mà, tất nhiên là thơm rồi.
Lục Mạn Mạn cười nói: “Có còn cảm giác sít chặt không?”
Chu Chi Chi lắc đầu: “Không, không ạ, lúc trước rửa mặt bằng xà phòng thơm còn hay bị cay mắt nhưng giờ thì không rồi!”
Dì Điền vô cùng ngạc nhiên: “Đồng chí Lục, thứ đó gọi là gì vậy, sao lại tạo ra nhiều bọt thế, trông có vẻ như rửa mặt bằng cái này còn tốt hơn cả xà phòng thơm nữa!”