Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng sau khi nghĩ lại, ông ta có lẽ muốn Mạn Mạn ghi nhớ chút tình cảm này, xong rồi mới dễ bảo cô ta làm việc, vì vậy chỉ có thể đau lòng nhìn Lục Mạn Mạn cẩn thận bọc chiếc vòng vàng bằng khăn tay và cất nó đi.
Thật ra, trong sách căn bản không nói mẫu thân của nguyên chủ có chi tiết nhỏ như một chiếc vòng tay vàng hay không, Lục Mạn Mạn vô tình nhìn thấy chiếc vòng tay vàng tuy đã trở nên tầm thường qua nhiều năm tháng nhưng nó được làm rất tỉ mỉ, tinh tế, hoa văn chạm nổi trên đó rất tinh xảo, không tầm thường, giống như phong cách thời cuối nhà Thanh hoặc là thời Trung Hoa Dân Quốc.
Đôi vợ chồng già có thể có thứ tốt này sao?
Chắc chính là lúc đấu với cha mẹ của nguyên chủ nào năm đó, trộm đi từ trong nhà của bọn họ, còn không biết xấu hổ nói giữ nó giúp.
Lục Mạn Mạn vì chiếc vòng tay này mà nguyện ý nghe nhiều lời nói nhảm của hai vợ chồng già như vậy, bây giờ đã đạt được mục đích, còn ở lại chỗ này làm gì.
Cô đứng dậy: “Được rồi không còn sớm rồi, cháu không quấy rầy nữa, hai đứa trẻ còn đang đợi ở bên ngoài. Hôm nào có thời gian, chúng ta lại ngồi xuống nói chuyện.”
Hai vợ chồng già lập tức được sủng ái mà lo sợ, nhao nhao gật đầu: “Đúng đúng, rốt cuộc thì chúng ta là bà con, về sau phải thường xuyên qua lại mới tốt!”
Còn ân cần tiễn Lục Mạn Mạn ra ngoài.
Kết quả trở về đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, sao còn chưa nhắc tới chuyện làm việc cho con trai, đã để cho cô ta đi rồi?
Hai vợ chồng già một lòng muốn kéo quan hệ trước kia, kết quả không làm xong chuyện, còn bồi thường một cái vòng tay vàng, nghĩ lại mà đau lòng muốn chết, chỉ trích lẫn nhau hồi lâu, cố gắng đuổi theo để gọi người về, Lục Mạn Mạn đã biến mất từ lâu.
Lục Mạn Mạn đi ra ngoài một buổi chiều, mặc dù có Chu Bỉnh bung dù nên không bị phơi nắng, nhưng dù sao thời tiết nóng, trên người lại đổ mồ hôi đầm đìa, về đến nhà là định tắm rửa một cái.
Cô gọi Nhóc Chi Chi: “Chi Chi, lên tầng tắm với thím đi.”
Chi Chi hoàn toàn không có sự kháng cự đối với việc tắm rửa của hầu hết trẻ em, ngược lại cô bé hoa chân múa tay vui sướng như một con khỉ nhỏ: “Vâng!”
Bởi vì cô bé biết thím giúp bé tắm rửa, vừa không bị nước vào mắt và tai, còn có thể nhẹ nhàng xoa tóc và gội đầu cho cô bé.
Chi Chi chưa bao giờ thấy tắm lại thoải mái như vậy!
Cô bé ôm tay thím hấp tấp đuổi theo.
Đứa bé nhân loại này quả thực là còn dễ thương hơn cả con mèo cưng, hôm nay đi ra ngoài cả buổi chiều, vừa ngoan lại vừa an tĩnh, rất thật thà.
Lục Mạn Mạn dẫn cô bé lên tầng, hỏi: “Thích đi chơi với thím không?”
Nhóc Chi Chi nhảy nhót trên cầu thang, nói bằng giọng trẻ con: “Thích!”
“Chi Chi của chúng ta thật ngoan.”
Lục Mạn Mạn thực sự thích đứa bé này.
Kết quả lúc lên lầu, đang định mở cửa phòng tắm, cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong một tiếng “cạch”, một người đàn ông đi ra!
Lục Mạn Mạn giật mình.
Nhóc Chi Chi bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Chú, chú, chú về rồi!”
Lục Mạn Mạn: “?”
Người chồng rẻ tiền của cô?
Đây thực sự là người chồng rẻ tiền của cô sao?
Lục Mạn Mạn đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng bộ dạng của người chồng rẻ tiền của mình không cảnh đẹp ý vui như vậy, thậm chí là xấu xí, không ngờ đối phương lại có mày kiếm mắt phượng, đẹp trai ngời ngời.