Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chi Chi cắn một miếng, hai má phồng lên: “Oa, thịt ngon quá, cám ơn thím!”
Chu Nghiêm Phong không có gì bất ngờ khi thấy cảnh tượng ấm áp này, chậm rãi gắp cho Chu Bỉnh một miếng sườn: “Chu Bỉnh, cháu cũng ăn nhiều thịt.”
Lục Mạn Mạn khẽ hừ một tiếng.
Chu Nghiêm Phong dừng một chút, sau đó như thường lệ gắp một miếng vào bát của cô, nói: “Ở nhà vất vả rồi.”
Lục Mạn Mạn giờ đã hài lòng.
Người một nhà vừa mới ăn uống no đủ, bên trạm gác ở cổng chính gọi điện thoại tới, nói nhà máy đệm tới giao đệm, dì Điền bắt máy, Lục Mạn Mạn nói: “Đúng là có chuyện như vậy, cho bọn họ vào đi.”
Dì Điền vội vàng chuyển lời.
Một lúc sau, bên ngoài có người gõ cửa.
Dì Điền mời người vào, không ngoài dự đoán của Lục Mạn Mạn, Hạ Kiến Sơn cũng tới.
Con hàng này thoạt nhìn là đã dày công trang điểm, tóc vuốt keo, chải theo kiểu bóng loáng tỏa sáng, mặc quần tây và áo sơ mi được ủi phẳng phiu, trên túi áo sơ mi cắm một cây bút, chân đi một đôi giày da được đánh bóng bằng một lớp xi đánh giày, bóng loáng.
Vừa bước vào, anh ta đã dán mắt vào cô em dâu xinh đẹp Lục Mạn Mạn, nhưng hiển nhiên anh ta không ngờ rằng Chu Nghiêm Phong luôn luôn bận rộn, hôm nay cũng có mặt ở nhà, biểu tình trên mặt trong nháy mắt từ hưng phấn không thể kiềm chế được biên thành cứng ngắc bối rối, có thể nói là rất sặc sỡ.
Sau khi sắp xếp hai công nhân chuyển đệm lên phòng ngủ ở trên tầng theo yêu cầu của Lục Mạn Mạn, anh ta lúng túng đưa thuốc lá.
Chu Nghiêm Phong xua tay: “Tôi không hút thuốc.”
Sau đó ân cần hỏi thăm thân thể người mẹ già trong nhà anh ta như thế nào, lại hỏi vài câu về công việc của anh ta.
Chu Nghiêm Phong rõ ràng là không ra vẻ thủ trưởng, Hạ Kiến Sơn lại giống như báo cáo cho lãnh đạo lớn, có vài câu ngắn ngủi mà đầu đã đầy mồ hôi, chờ hai công nhân đặt đệm xuống, vội vàng nói lời tạm biệt.
Một lát sau Chu Nghiêm Phong thu hồi ánh mắt, gọi Chu Bỉnh: “Đi, lên lầu xem đệm mà thím của cháu mua như thế nào.”
Đầu những năm 1980, dù đời sống người dân được cải thiện nhiều nhưng đệm lò xo là mặt hàng xa xỉ, hàng cao cấp, đối với những người không có yêu cầu gì đối với giấc ngủ thì là vừa xa lạ vừa hiếm lạ.
Sau khi dì Điền thu dọn đống rác bao bì xong, nhìn trái nhìn phải chiếc đệm dày trải một lớp vải trắng kia, xúc động nói: “Tôi chỉ từng nhìn thấy loại đệm này trên phim điện ảnh của nước ngoài thôi, nó thật dày, chắc chắn rất thoải mái, người nước ngoài thật biết hưởng thụ!”
Nhóc Chi Chi cũng rất kinh ngạc, đi vòng quanh giường với vẻ mặt phấn khích: “Thím, bên trong thật sự có lò xo sao?”
Lục Mạn Mạn cúi người xuống ngửi chiếc đệm, nhưng cô không ngửi thấy mùi gay mũi gì, cũng không biết có formaldehyde hay không, nhưng có cũng không sao, cô thà ngủ trên đệm lò xo còn có formaldehyde hơn là trên một chiếc giường cứng.
Nhưng cô vẫn dặn dì Điền không nên trải ga giường lên trước, mở cửa sổ cho thông gió, hong cho khô, thấy đôi mắt giống như quả nho đen của nhóc Chi Chi chớp chớp, tràn ngập sự thích thú đối với đệm, bảo cô bé cởi giày ra, bước lên nó mà nhảy mấy cái.
Sau khi Chi Chi nhảy hai lần, đôi mắt cô bé tràn đầy sự phấn khích: “Thím, nó giống như bạt nhún lò xo, chơi rất vui!”