Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Mạn Mạn đã xuyên qua được hai ngày, bởi vì một lòng muốn xuyên trở về nên mỗi ngày đều nằm ngây ngốc trên giường, ngay cả lầu cũng chưa từng bước chân xuống xem, nhưng rõ ràng ngày đầu tiên xuyên đến đây cô đã nói bảo mẫu thay đổi món ăn rồi cơ mà?
Sao đến giờ vẫn còn để mấy thứ như thế này trên bàn chứ?
Nhìn đứa nhỏ cầm đũa vụng về gắp một sợi mì bỏ vào miệng, Lục Mạn Mạn liền chặn lại, nói: “Chi Chi, đợi lát nữa rồi ăn.”
Mặc dù Lục Mạn Mạn là một cô chủ yếu ớt nhưng không có nghĩa là không có kiến thức, cô đọc được từ một số tác phẩm văn học, loại mì cao lương này ăn vừa thô vừa dính, đừng nói là làm cho trẻ con ăn, ngay cả người lớn cũng khó có thể nuốt xuống.
Cô gọi dì Điền đến chỗ bọn họ.
Trên mặt dì Điền hiện lên vẻ tế nhị: “Đều do tôi tự chủ trương, không hỏi cháu một tiếng trước, để tôi bưng mấy món này xuống… Đồng chí Lục, thủ trưởng không có ở nhà, việc trong nhà đương nhiên do cháu làm chủ, cháu nói ăn gì chúng ta sẽ ăn cái đó…”
Lời này giống như nói lão hổ không ở nhà, Lục Mạn Mạn làm khỉ xưng vương, nhưng trên thực tế đúng là như vậy còn gì?
Trong sách nói Chu Nghiêm Phong mỗi ngày đều bận rộn chuyện công việc, cho dù muốn quản lý gia đình cũng không có cách nào phân thân, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến nguyên chủ có cơ hội tác oai tác quái, ngược đãi hai đứa cháu của anh.
Lục Mạn Mạn sẽ không so đo với một dì bảo mẫu, chỉ nói: “Hôm nay thời gian không còn sớm, dì xào mấy món ăn đơn giản rồi nấu cơm trắng là được. Về sau chú ý phối hợp dinh dưỡng, mỗi ngày đều phải có thịt và trứng.” Nhớ tới cái gì lại nói thêm một câu: “Xào rau thì bỏ nhiều dầu chút.”
Dì Điền sao lại không muốn thay đổi món ăn chứ, hai đứa nhỏ đều đang ở độ tuổi phát triển thân thể, ngày nào cũng chỉ ăn canh rau và ngũ cốc thô, chưa nói đến việc không có đủ dinh dưỡng, dạ dày cũng sẽ không chịu nổi mất.
Dì ấy sợ Lục Mạn Mạn sẽ đổi ý, vội nói: “Được, được, sau này tôi sẽ làm theo lời đồng chí Lục.”
Canh rau và ba bát mì cao lương được bưng xuống, Chu Bỉnh mím môi, vẻ mặt căng thẳng, Chi Chi bốn tuổi có vẻ cũng có chút bất an, chớp chớp mắt. Có lẽ không thể tin được thím thật sự cho bọn họ ăn đồ ngon.
Lục Mạn Mạn lười giải thích, rời chỗ ngồi đi đến phòng khách, cô nhìn chiếc tủ lạnh ngắn màu xanh, ti vi hình hộp, còn có hai đầu ghi thẻ lớn như cục gạch. Những thiết bị điện gia dụng này chẳng là gì ở thời đại của Lục Mạn Mạn nhưng ở những năm tám mươi lại là những món đồ xa xỉ đúng nghĩa. Từ đó có thể thấy được địa vị xã hội của Chu Nghiêm Phong không hề tầm thường, nhưng anh lại cố tình không lấy một người vợ căn chính miêu hồng mà lại cưới một người như nguyên chủ.
Phải biết rằng cha mẹ ruột và cậu của nguyên chủ năm xưa có rất nhiều tài sản, nguyên chủ chính là một tiểu thư nhà giàu đúng nghĩa.
Khoảng sáu năm trước, cậu của nguyên chủ phát hiện tin tức không tốt đã lập tức rời nước, sau khi biến cố lớn xảy ra cha mẹ của nguyên chủ bị ảnh hưởng, nguyên chủ theo cha mẹ và chị gái đến ở một nông trường xa xôi.
Lại sau đó cha mẹ nguyên chủ bởi vì nguyên nhân mệt nhọc quá độ và tật bệnh mà lần lượt qua đời.