Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô không có xưởng sản xuất mỹ phẩm, thứ hai là cô không có số vốn lớn như vậy, kinh doanh mỹ phẩm tại nhà lại càng tiết kiệm diện tích.
Sau khi sấy tóc cho dì Điền, Lục Mạn Mạn nhỏ một giọt tinh dầu hoa nhài quý giá lên xoa vào lòng bàn tay cho nóng lên, sau đó xoa bóp da đầu và tóc của dì Điền để tinh dầu ngấm vào tóc hấp thụ tốt hơn.
Cả đời dì Điền chưa bao giờ được hưởng thụ như thế này, dưỡng xong mặt và tóc, da mặt mịn màng dịu dàng, tóc cũng mượt mà mềm mại, còn có mùi thơm thoang thoảng.
Lục Mạn Mạn đưa chiếc gương để dì ấy tự mình nhìn hiệu quả.
Dì Điền nhìn thấy người trong gương hưng phấn gần như nói không nên lời: “Ôi, gương mặt già nua của tôi không ngờ có ngày lại nhẵn như trứng gà, sao tóc lại óng ả như vậy, đồng chí Lục, cháu giỏi quá!”
Nói da mịn như trứng gà thì hơi cường điệu nhưng dò ấy chưa từng dưỡng da bao giờ, và hiệu quả của việc dưỡng một lần như vậy thực sự rõ ràng, Ít nhất thì tông màu da đã sáng lên rất nhiều, ẩm mượt và căng bóng.
Tóc cũng vậy.
Lục Mạn Mạn không làm công việc chăm sóc dì Điền này một cách vô ích, cô làm tất cả để mở rộng kinh doanh.
Dì Điền cũng rất hiểu biết, chẳng mấy chốc đã đến thăm nhiều nhà khác nhau, tất nhiên là để quảng cáo cho sản phẩm chăm sóc da bằng tinh dầu của Lục Mạn Mạn.
Lục Mạn Mạn không chọn nhầm người, khả năng giới thiệu hàng hóa của dì Điền rất tốt, buổi chiều mười mấy hai mươi người lần lượt kéo đến nhà.
Phần lớn mọi người chỉ đến xem cho vui.
Lục Mạn Mạn không quen biết ai trong số họ, nhưng nguyên chủ sau khi kết hôn không thích ra ngoài lắm, cũng không tiếp xúc với các cô bác và chị gái trong đại viện.
Dì Điền lần lượt giới thiệu với cô, đây là con dâu của gia đình Bộ trưởng Bộ Hậu cần, đây là con gái út của gia đình Bộ trưởng Bộ Văn hóa, vợ của phó tham mưu, vân vân.
Đây đều là những khách hàng tiềm năng.
Hơn nữa còn là những khách hàng tiềm năng chất lượng cao.
Lục Mạn Mạn thầm nhớ từng người trong lòng, nhưng không nhiệt tình thái quá, nhiệt tình thái quá sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu, giống như cô có âm mưu gì đó.
Cô hào phóng và lịch sự chào hỏi.
Trong khi cô đang chào hỏi, những người phụ nữ lớn tuổi và con dâu này cũng tò mò nhìn Lục Mạn Mạn.
Tại sao à, vì chồng cô là Chu Nghiêm Phong.
Chu Nghiêm Phong là người nổi tiếng trong toàn khu, anh mới ba mươi hai tuổi và đã giữ một vị trí quan trọng, anh có một tương lai tươi sáng, không một y tá nhỏ nào trong trường không mơ mộng về anh, và ngay cả nhóm thủ trưởng cũng tranh giành anh, muốn anh làm con rể của họ.
Tuy nhiên, người này gần như dồn hết tâm trí cho công việc, hoàn toàn không vội vàng giải quyết chuyện cá nhân gì cả.
Bất cứ ai giới thiệu các cô gái cho anh đều chưa bao giờ thành công.
Vậy phải làm sao đây, các cô gái chỉ biết cố gắng mà thôi.
Nhưng tính cách Chu Nghiêm Phong quá lạnh lùng, lễ độ và xa lánh mọi người, ngay cả cô gái nhiệt tình và chủ động nhất cũng đụng phải tường.
Theo thời gian, Chu Nghiêm Phong trở thành một bông hoa cao lanh khó hái trong đại viện.
Kết quả là anh bất ngờ cưới vợ, lại còn cưới một cô gái từng là nhà tư sản cô đây.
Ngay khi tin anh kết hôn được tung ra, đã có rất nhiều cô gái đau lòng.