Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ Hương Quyên xào khoai tây thái sợi trước, cô xào chín khoai tây thái sợi, cho gia vị, rắc chút hành lá rồi múc ra chén.
Chu Trình Ninh ngồi điều chỉnh lửa trong bếp không ngừng ngửi thấy mùi thơm của khoai tây thái sợi, trong lòng thắc mắc không biết vợ mình làm sao, từ hôm qua đến hôm nay đều làm đồ ăn ngon.
Trước kia trong nhà toàn ăn đồ của nhà trồng được, rau trong vườn có hết, trong nhà cũng có gia vị, nhưng vợ nói gia vị rất đắt, mỗi lần nấu ăn chỉ cho vào một chút, khiến anh nếm chẳng ra vị gì, thiên về vị nhạt, đến mỳ nấu canh suông không thịt cũng không có mùi vị gì.
Hóa ra chỉ cần cho đủ gia vị thì sẽ thơm thế này, chắc vợ anh cũng cho nhiều mỡ. Lúc trước anh từng thấy vợ nấu ăn rồi, mỡ cho vào cũng chỉ một chút, còn lại mấy đồ xào nấu đều chín nhờ hơi nước bốc lên.
Từ Hương Quyên bắt đầu tráng bánh, bánh trứng chín rất nhanh, chờ đến khi gần chín cô cho khoai tây thái sợi đã xào chín vào giữa, lại rắc chút hành lá, rồi lấy vá gập bánh trứng thành hình nửa vầng trăng, sau đó nhanh tay múc ra khỏi nồi.
Bếp củi thế này không tiện bằng bếp ga, cô chỉ có thể bảo Chu Trình Ninh canh cho lửa nhỏ, lửa quá to bánh sẽ rất dễ cháy, đã vậy phần bột có khi còn chưa chín.
“A Ninh, anh ăn bánh trước đi, để em làm thêm mấy cái nữa.” Cô đưa cái bánh đầu tiên cho Chu Trình Ninh ăn.
Bánh trứng chiên có màu vàng óng vừa thơm vừa mềm, còn bốc hơi nóng, Chu Trình Ninh cắn một miếng đã cảm nhận được vị ngon lan tỏa trong miệng, càng ăn càng thấy ngon.
Chiếc bánh rất mềm, còn thơm… không biết một cái bánh này phải cần bao nhiêu quả trứng gà.
Sao vợ chịu để anh ăn, nếu để cho Qua Qua ăn, con bé có thể ăn được mấy bữa.
Qua Qua là tự thức dậy, phát hiện ra cha mẹ không có ở trên giường, bé tự bò dậy nhảy xuống giường đi tìm cha mẹ.
Từ Hương Quyên thấy tiểu quỷ tham ăn nhà mình mò tới phòng bếp, cô dùng giấy kẹp miếng bánh trứng nhỏ làm riêng cho con gái, đưa cho bé ăn.
“Mẹ… thơm… ăn ngon.” Miếng bánh trứng trong tay Qua Qua đã nguội bớt, bé vừa nhai nhồm nhoàm trong miệng vừa không quên khen mẹ.
Từ Hương Quyên làm cho Chu Trình Ninh bà chiếc, Chu Trình Ninh cũng đã ăn xong, lúc này anh đang uống cháo, còn là cháo trứng. Cô đập hai quả trứng gà vào trong bát, không rắc muối, vị rất nhạt, phù hợp để mình ăn, “Đây là bánh làm từ trứng gà làm, nếu con cứ đòi ăn ò ó o, sau này sẽ không có cái này để ăn nữa.”
Ăn ò ó o hay là ăn trứng của ò ó o? Cô bé Qua Qua ba tuổi rối rắm một lúc, hình như trong nhà chỉ còn có ba con ò ó o, ăn hết sẽ không còn nữa, nhưng ngày nào mẹ cũng đi nhặt trứng của ò ó o, cuối cùng cô bé cũng nói: “Không ăn ò ó o, ngày nào ò ó o cũng có trứng, ngày nào chúng ta cũng ăn cái này.”
“Được rồi, sau này đừng đòi mẹ ăn gà nữa nhé, buổi chiều mẹ sẽ hấp bánh bao cho con ăn.”
Nghe thấy lại có ăn, Qua Qua dõng dạc nói: “Mẹ tốt.”
Cả gia đình ăn sáng xong mới đến sáu rưỡi, sau khi tiễn cha của bọn nhỏ đi làm, Từ Hương Quyên lại nướng thêm bốn cái bánh trứng, đưa qua cho cha mẹ mình.
Cô biết mẹ mình là người miệng dao lòng đậu hủ.
Gia đình cô có bốn người con, hai anh trai một chị gái, cô là con út trong nhà, cha mẹ đối xử với cô rất tốt, sau này anh trai chị gái từng người từng người đều rời xa gia đình, nhưng vẫn không quên gửi đồ về nhà, một tháng ít nhất cũng có thể nhận được một bọc.
Cha cô là người đàn ông gia trưởng, gia đình chú cô luôn nhìn chằm chằm vào những thứ anh trai chị gái gửi về cho cha mẹ. Tuy mẹ cô mạnh mẽ, nhưng cũng không dám lớn tiếng với cha cô, vì vậy lúc nào anh trai chị gái gửi đồ về, gia đình chú cô cũng lấy đi thứ gì đó. Sao Từ Hương Quyên có thể trơ mắt nhìn cha cô đưa đồ nhà mình ra ngoài.
Cô nhớ hồi mình sắp sinh Ngưu Ngưu, chị gái gửi về cho cô hai hộp sữa bột ngoại, thứ này rất đáng tiền, cuối cùng bị gia đình nhà chú cầm mất một hộp.
Hôm đó mẹ cô cãi nhau với cha cô, cãi nhau xong thì đến nhà nói chuyện với cô, cũng nói rõ lý do tại sao lại cãi nhau với cha cô, dù trước kia mẹ chưa từng cãi nhau với cha bao giờ.
Hộp sữa bột đó rất quý, đắt hơn sữa chiết xuất từ mạch nha nhiều, thím cô cũng không phải là chiếc đèn cạn dầu, suốt ngày khuyến khích chú cô tới nhà xin đồ, có khi lúc nào anh trai chị gái gửi đồ về, nhà chú còn nhớ rõ hơn cả nhà cô.