Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Qua Qua cầm đũa còn chưa chắc nhưng lại khó khăn đứng trợ giúp mẹ mình, ăn hết sạch một tô mì. Từ Căn Sinh ăn một tô lớn, là cái tô lớn nhất trong nhà mà vẫn chưa thỏa mãn còn muốn ăn thêm nửa bát bị Ngô Thải Phượng ngăn lại, không cho ăn nữa.
Không chỉ hết một bát mỳ lớn mà đến gan lợn, rau xanh cũng ăn không ít. Mặc dù Ngô Thải Phượng cũng ăn hai bát mì cũng không có ăn nhiều như Từ Căn Sinh vậy.
Trước khi về lại nhà cô còn đổ đầy một hũ tương ớt để mang về. Mẹ cô nói mới sinh con thì không nên ăn tương ớt, đương nhiên Từ Hương Quyên không thể nói là mang về cho chồng mình mà chỉ đành nói Qua Qua thích ăn, mỗi ngày lấy màn thầu chấm với nó, chan ăn cơm.
Nghe bảo là Qua Qua thích ăn, Ngô Thải Phượng liền nói đừng cho trẻ con ăn cay quá nhiều. Cho dù thích cũng không được ăn quá nhiều, nếm cho có vị là được rồi.
Cô trả lời cô đã biết rồi.
Ba mẹ cô hỏi sao cô lại làm cơm ngon như vậy thì cô chỉ trả lời đừng tiếc nguyên liệu là sẽ được thôi.
Cách đây hai mươi năm, mà cũng đừng nói đến hai mươi năm nữa, ngay hiện tại, đa số trong nhà cũng sẽ không bỏ gia vị, muối cũng dùng rất ít ỏi, đồ ăn chỉ hầm đơn giản, không có hương vị gì mấy. Cô bảo bỏ nhiều thì đúng là nhiều thật, Ngô Thải Phượng nhìn mà thấy đau lòng, nhưng lại không nói gì cả.
Dù sao bây giờ cũng đã sống tốt hơn rồi, ông bà cũng vất vả hơn nửa cuộc đời rồi, nhân lúc còn có thể ăn thì ăn nhiều một chút cũng tốt, lúc xuống mồ cũng không còn gì tiếc nuối.
Từ Hương Quyên biết được khả nấu nướng của mình là từ đâu ra, còn không phải muốn cho con trai con gái mình về nhà một chuyến được ăn thật ngon sao. Dùng hết tâm sức làm một bàn cơm ngon, làm xong hết cả rồi thì nói chuyện điện thoại với con gái. Mới bắt đầu đã nghe con gái nói: Mẹ, con nhớ món mẹ làm lắm, sau đó bắt đầu gọi món ăn. Ngưu Ngưu vẫn còn tốt chán, sẽ không chủ động nói, cô hỏi thằng bé muốn ăn gì, thằng bé mới trả lời. Ở bên ngoài sẽ không nói là mẹ mình nấu ăn ngon.
Đây cũng là sự khẳng định với tài bếp núc của cô.
Trong nhà bếp lò lạnh lẽo, Từ Hương Quyên quay về, đặt Ngưu Ngưu xuống thì đi nhóm lửa nấu cơm. Buổi tối làm món đậu đũa xào tỏi giã, thêm một chút tương ớt vào đậu đũa, rau xanh xào nấm, nấm đã ngâm lúc sáng trước khi ra khỏi nhà, nấm được ngâm một ngày thì đã nở ra rồi.
Lúc nấu xong cơm tối thì chồng cô cũng quay về rồi.
“Đưa cà mèn cho em đi, để em chuẩn bị cơm ngày mai cho anh.”
Chu Trình Ninh ăn cơm trưa ở trường xong thì đã rửa cà mèn sạch sẽ, không cần phải rửa lại. Đưa hộp cơm cho vợ, vợ đi vào phòng bếp, anh liền hỏi Qua Qua buổi trưa ăn gì.
“Dạ ăn mì, gan heo, rau xào, ông ngoại còn ăn một tô to như vậy.”. Qua Qua khoa tay thành một cái vòng lớn.
“Cay cay.” Lại thêm một bình tương ớt trên bàn.
Lúc này Chu Trình Ninh mới chú ý đến hộp tương ớt, cầm lên xem, còn không dùng đũa, lấy tay chấm chấm nếm vị.
Thơm cay, mùi hương lưu lại ở giữa răng môi. Mặc dù con gái không nói rõ ràng nhưng Chu Trình Ninh đã nghĩ đến một tô mì nhào tay thêm tương ớt, ăn phải nói là vô cùng sung sướng.
Từ Hương Quyên sắp xếp hộp cơm xong quay lại thì Chu Trình Ninh đã ăn cơm.
Chu Trình Ninh cảm thấy không có mì thì ăn cái đậu đũa này với cơm cũng được.
“Thợ mộc Trần nói sao rồi?”
“Anh ta bảo có thể làm, ba mươi tệ. Anh cũng không nói gì về hỏi ý kiến của em đây.”
Trước đây ba mươi tệ với Từ Hương Quyên là một số tiền lớn, chắc chắn có thể xem là đắt đỏ, nhưng bây giờ thì cảm thấy xứng đáng: “Ngày mai anh đem đến mười lăm tệ làm tiền cọc, còn mười lăm tệ chờ làm xong trả luôn.”
Chu Trình Ninh do dự: “Ba mươi tệ thì đắt quá.”
Chu Trình Ninh: “Không nỡ làm giường cho Ngưu Ngưu sao?”