Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ Hương Quyên cũng không phải là người biết chịu thiệt thòi: “Nhà chị có tiền cũng không bằng nhà mình được, nhìn cái nhà này đi, thật là quá xa hoa rồi. Sao nào, các em ở chỗ rộng rãi như vậy lại để ông nội ở nhà tranh nhỏ bên cạnh là sao?”
Trong tay ông nội đã cầm hai cái kẹo mạch nha, là bị anh em nhà họ Chu ngăn lại.
Ông nội muốn kẹo mạch nha thì đương nhiên không thể không cho, nhưng không thể cứ cho không như vậy được. Nhất là khi ông nội nói kẹo mạch nha này là cho chắt nữ.
Chắt nữ sao? Em trai Chu vừa cưới, em gái Chu chưa cưới thì lấy đâu ra chắt? Chính là của người anh trai vong ơn kia.
Lúc trước mấy người nhà bọn họ đã được chứng kiến sự đanh đá của Từ Hương Quyên, không nói được đạo lý với cô.
Ngược lại thì vợ em trai Chu sống rất an yên, đang nấu cho heo ăn. Nhà bọn họ có nuôi heo, sao khi cưới cô về thì việc chăm sóc đều giao cho cô, đều là cô làm cả.
Em trai Chu: “Là tự ông nội muốn ở nhà tranh, đã ở hai ba mươi năm rồi, còn không vui vẻ cho nhà tôi ở trong ngôi nhà tốt như vậy sao?”
“Nghe em trai nói như vậy thì vui, tất nhiên là vui chứ, chị cũng không nói là không cho em ở đâu. Nhìn chị này, sao chỉ biết đứng đây khua môi múa mép với các em chứ, không muốn cho bọn chị và làm khách sao? Con gái chị đang tuổi thèm ăn, cả ngày nói ăn không đủ no. Qua Qua, chúng ta vào thôi xem chú dì có gì ăn ngon. Con còn không có em họ, ông cố, nhà bà nội có gì ngon thì đều là của con rồi.”
Qua Qua còn nhỏ tuổi, hiểu chuyện đến đâu thì cũng bị giới hạn tuổi tác, nghe được có đồ ăn ngon rất tự nhiên phối hợp với mẹ mình: “Đều là của con sao?”
“Đều là của Qua Qua nhà chúng ta hết.”
“Con muốn đồ ăn ngon, hoa quả này.” Qua Qua đã để ý đến cây táo trong sân.
“A Ninh, chờ chút nữa em ôm Ngưu Ngưu, anh giúp Qua Qua hái về một giỏ táo, còn cả kẹo mạch nha nữa, đừng nói là một hai cái, ba mẹ về thì cả túi cũng đồng ý cho chúng ta mang đi. Mấy em thấy chị nói đúng không?”
“Qua Qua muốn ăn chừng nào ba sẽ hái chừng đó cho con.” Hiếm khi Chu Trình Ninh lại ngang ngược một lần trước mặt em trai em gái mình.
Anh sẽ không mắng chửi người khác, lại bị chữ hiếu chèn ép, vẫn luôn nhún nhường em trai em gái. Bây giờ được xem như là ác ý rồi.
Cực phẩm gặp cực phẩm, kết quả là cả nhà Từ Hương Quyên bị em trai Chu, em gái Chu giận dữ đuổi đi hết.
“Qua Qua, cho cháu kẹo mạch nha.”
Ông cụ Chu vẫn luôn trầm mặc. Lúc đầu ông cũng không muốn náo loạn đến mức này nên bảo cháu trai cháu gái bớt nói lại, không nghĩ được bọn chúng ngày càng quá đáng. Hai đứa cháu này của ông coi như bỏ đi rồi.
Quay về nhà mình, ngồi trên ghế đẩu, kẹo mạch nha che kín những vết chai trong lòng bàn tay ông cụ.
Qua Qua duỗi tay lấy hai viên kẹo mạch nha: “Cảm ơn ông cố.”
Qua Qua cũng không xem là trắng, sau này đã phơi nắng, bị đen đi. Nhưng cho dù là đen thì tay của bé con với ông cụ khác biệt vẫn rất rõ ràng.
Tay của bé con nhiều thịt trắng trẻo, tay của ông cụ đen nhánh gầy còm. Từ Hương Quyên ôm Ngưu Ngưu trở về thấy cảnh này thì ôm Ngưu Ngưu che mắt.
Cô đã từng trải qua sinh ly tử biệt, nhưng nghĩ đến ông cụ. Ôi, con người đều sẽ chết, cô không phải đã chết một lần rồi sao.
Qua Qua vẫn nhớ ba từng nói với cô bé là phải có qua có lại, từ trong túi lấy ra một viên kẹo hoa quả đưa cho ông cố: “Ông cố ơi, kẹo.”
“Qua Qua thật ngoan quá.”
Ông nội Chu hiền lành nở nụ cười, nếp nhăn trên khóe mắt hằn thêm sâu.
Sau đó là Chu Trình Ninh nói chuyện phiếm với ông nội mình, Từ Hương Quyên chỉ ngồi một bên, lâu lâu xen vào vài câu, Qua Qua thì ăn kẹo mạch nha.
Từ Hương Quyên thấy Qua Qua nhìn chằm vào chuỗi hạt, muốn cầm lấy thì ngăn lại, đồng thời hỏi một câu: “Ông nội, hạt châu này ông lấy đâu ra vậy, tính tiền thế nào ạ?”
“Em trai, em gái, ba mẹ con tìm cho đó, ông lớn tuổi rồi không làm ruộng được, năm mươi chuỗi thì một xu tiền.”
“Ông nội, ông cũng không cần làm quá sức đâu, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút.”