Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thấy vợ đồng ý để mình đi theo, Chu Trình Ninh bế Qua Qua đã ăn xong hai miếng thịt gà, đang cố gắng dùng thìa nhỏ vớt một miếng thịt gà nữa ở trong bát, đi tới nhà bà ngoại.
Qua Qua la hét không chịu đi, Chu Trình Ninh dỗ bé là trở về sẽ cho bé ăn ò ó o, bé mới không quấy nữa.
“Lại tới nhà lấy cái gì? Kiếp trước cái nhà này nợ con phải không?” Ngô Thải Phượng vừa nhìn thấy bọn họ đã mắng.
Từ Hương Quyên dẫn đầu đi trước, cô đã quen với kiểu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe của mẹ mình. Cô đi lấy bát đổ canh gà vào, nói, “Cha ơi, con mới hầm canh gà, cha nhấm với rượu đi. Mẹ, không có việc gì thì con đi về trước đây, con mang bát canh tới, nay con mới hầm con gà.”
“Tổn thọ, bốn con gà con nuôi đều chưa già đến mức không thể đẻ trứng, sao con lại giết ăn!”
Mấy con gà Từ Hương Quyên nuôi đều lấy từ nhà mẹ, vì vậy mẹ cô biết rõ trong nhà cô có mấy con gà.
“Giết thì giết thôi, bà đừng nói nữa.” Từ Căn Sinh đã gắp miếng thịt gà ăn, khỏi phải nói thịt này ăn quá ngon, cho vào miệng cũng không cần phải cố gắng nhau, xương và thịt dễ xé, nấm cũng thấm đượm vị thịt... lát nữa phải bảo bà nhà nó hỏi con gái làm món này thế nào.
Trước kia Từ Hương Quyên cũng bị loại ý nghĩ này của mẹ mình tẩy não, nhưng sau này cô từng sống những ngày lành, giờ thấy giết một con gà cũng không có việc gì. Tuy nhiên, với điều kiện hiện nay của gia đình, muốn ăn một bữa ra trò như thế này thì cũng phải tính toán.
“Mẹ, con hầm gà kính hiếu mẹ và cha cũng có vấn đề ạ? Được rồi, con còn phải chạy trở về ăn cơm tối đây, chúc cha mẹ ăn ngon miệng.” Nói xong, Từ Hương Quyên cầm bát không lên, dẫn theo một lớn một nhỏ trở về nhà, cũng mặc kệ mẹ cô đứng phía sau măng thế nào.
Cuối cùng cả gia đình cũng có thể ăn cơm tốt, Chu Trình Ninh được ăn thịt gà, lập tức hiểu được tâm tình của Qua Qua khi cứ tâm tâm niệm niệm ăn gà.
Đừng nói là thịt gà, anh cảm thấy gặm xương gà cũng có thể coi như mình đang ăn thịt. Chu Trình Ninh ăn ba miếng thịt gà, anh không nỡ ăn thịt nữa, múc nước canh hầm trộn với cơm ăn, đây tuyệt đối là bữa ăn ngon nhất anh được ăn kể từ khi sinh ra trên đời đến giờ.
“Quyên, em ăn mấy miếng thịt đi, không cay đâu.” Anh biết vợ mình mới sinh em bé, không thể ăn cay, vì vậy lúc ở trong phòng bếp, anh cố tình nói với Qua Qua là thêm ớt ăn sẽ không ngon.
Thịt gà hầm không hề cay, chắc vợ anh có thể ăn được.
Từ Hương Quyên không giống như Chu Trình Ninh, từ nhỏ đã sống cuộc sống cực khổ về sau lại trở thành lọ thuốc không được ăn ngon, cũng không giống như Qua Qua bây giờ chỉ mới có ba tuổi, chỉ mới được ăn thịt một lần ở nhà bà ngoại. Cô từng ăn rất nhiều món ngon, nên cũng không quá thèm ăn món gà hầm này. Với lại, cô mới sinh con được hai tháng, chưa thể ăn món ăn có khẩu vị hơi nặng thế này, “Em không ăn đâu, giờ em vẫn chưa thể ăn được đồ cay, anh và Qua Qua ăn đi, em ăn trứng là được rồi.”
Canh trứng không có vị gì, một lớn một nhỏ gần như không động tới, Từ Hương Quyên giải quyết hết bát canh trứng, củ cải muối cô cũng không ăn, giờ cô vẫn đang trong thời kỳ cho con bú, lấy củ cải muối ra là để một lớn một nhỏ trong nhà ăn cho đỡ ngán.
Cũng chỉ có lớn gắp hai miếng ăn, còn nhỏ không động vào.
Món củ cải muối này là do cho chính tay cô muối, thiên về vị chua, ăn cháo hay ăn cơm đều ngon miệng, đời trước cũng có rất nhiều hàng xóm cách vách hỏi cô muối thế nào.
Các món khác đều là về sau cô mới học, còn muối củ cải đã sớm biết từ trước.
Thấy hai cha con ăn cơm ngon miệng, Từ Hương Quyên thầm nghĩ, lần sau cô làm nốt miếng thịt còn lại, xào một đĩa đồ ăn cho cả gia đình, ăn hết thịt cũng không ngấy.
“Qua Qua đừng ăn nữa, ăn nữa là ngày mai không có để ăn đâu.”
Cô nhóc còn nhỏ nhưng sức ăn không nhỏ, từ nãy đến giờ đã ăn tỳ tỳ mấy miếng thịt. A Ninh cũng thật là, bản thân mình chưa ăn được mấy miếng, cứ chăm chăm gắp thịt vào bát cho con gái.
Nghe thấy ngày mai không có thịt để ăn, Qua Qua lập tức ngừng ăn, “Ngày mai còn muốn ăn ò ó o.”
“Thịt này càng để về sau ăn càng ngon, ngày mai mẹ sẽ nấu cháo cho con, ăn còn ngon hơn.”
Trưa mai bọn họ ăn cháo, để một nồi chưng thịt cách nhiệt.
Qua Qua vui vẻ hỏi: “Mẹ tốt.”
“Mẹ cho con ăn thịt thì là mẹ tốt, không cho con ăn thịt thì là mẹ xấu? Sói mắt trắng nhỏ.”