Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giỏ trúc được bọc lại bằng vải, từ khe hở bên cạnh nhìn xem, hẳn là một vài lâm sảm, không phải cầm đến bày bán trong huyện thành, thì chính là mang cho người nhà.
“Anh ngồi đi.” Từ Hương Quyên thấy chỗ này trống rồi thì để cho Chu Trình Ninh ngồi xuống.
Chu Trình Ninh đương nhiên không thể nào tự mình ngồi còn để cho vợ vừa mới sinh xong đứa bé không lâu đứng bên cạnh: “Vẫn là em ngồi đi, anh đứng là được.”
“Anh lớn như thế đứng ở nơi này không phải là cố ý cản đường sao? Để cho anh ngồi thì anh cứ ngồi đi.”
“Chàng trai nhỏ cứ ngồi thôi, để cho cô gái ngồi trên đùi cậu không phải là được rồi sao.” Bác gái mở miệng.
Nghe thấy đề nghị của bác gái, Chu Trình Ninh ngồi xuống, Từ Hương Quyên cảm thấy bác gái nói cũng quả là một cách, nên để cho Chu Trình Ninh đưa ba cái bọc cho cô, còn cô thì ngồi trên đùi anh.
Ba cái bọc này, hai cái phải đưa đi gửi, một cái là đồ ăn của bọn họ, cô chưng bánh bao và màn thầu, mấy thứ này để cùng nhau có thể khiến cô ôm đầy ngực.
Chỗ ngồi vốn không rộng rãi, lúc này càng chen chúc, Chu Trình Ninh ôm chặt eo của Từ Hương Quyên, chỉ sợ cô dập đầu đụng vào chỗ nào.
Chu Trình Ninh và Từ Hương Quyên đều được coi là mặt non nớt, ngồi như vậy cũng dẫn tới không ít ánh mắt, là bạn trai bạn gái cũng không nên ngồi như vậy chứ.
“Cô gái cùng chàng trai nhỏ cũng đến bên trong huyện thành bán đồ sao?” Bác gái bên cạnh tán ngẫu cùng với Từ Hương Quyên.
“Bác gái đừng chê cười tôi nữa, làm gì có cô gái nào, cũng đã làm mẹ của hai đứa bé rồi, chúng tôi đi đến nội thành gửi đồ cho anh trai chị dâu.”
“Ôi chà, hoàn toàn nhìn không ra được, mấy tuổi rồi thế? Vợ chồng son đã là ba mẹ của hai đứa bé rồi sao?”
“Tôi hai mươi tư, anh ấy hai mươi tám, đứa bé lớn nhất của chúng tôi cũng đã hơn ba tuổi rồi.”
Chu Trình Ninh nghe Từ Hương Quyên nói, cảm giác thoả mãn liền dâng lên, anh có vợ, còn có hai đứa con, thật là tốt.
“Nhìn qua giống như chàng trai cô gái mới mười bảy mười tám vậy.”
Thì ra là vợ chồng son, nếu như là vợ chồng son thì mọi người cũng không thả quá nhiều ánh mắt, mỗi người nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Người soát vé đến trước, tuy rằng Từ Hương Quyên ngồi trên đùi Chu Trình Ninh, nhưng vẫn thu một xu tiền như cũ, trong xe có bao nhiêu người thì thu bấy nhiêu tiền.
Phía sau còn có không ít người đến, một xe chen chúc đến tràn đầy, tài xế tới muộn nhất, khởi động xe cũng đã tám giờ mười mấy phút.
Bây giờ đường còn chưa em ả lắm, xe mới ổn được mấy phút đã bắt đầu xóc nảy, mùi ở trong xe cũng không dễ ngửi, đã có người phát ra tiếng nôn ói, mọi người nhìn đã quen.
Từ Hương Quyên dựa ở trên người Chu Trình Ninh, nhắm mắt lại, mùi ở trong xe không quá dễ chịu, cửa sổ này cũng không mở được, chẳng khác nào ngộp chết người.
Chu Trình Ninh cũng không dễ chịu giống như thế, ôm lấy rồi dựa ở trên người vợ mình, mặt dán vào cổ vợ, dựa vài mùi hương nhàn nhạt trên người vợ để che lại tạp mùi trên xe.
Hơn một tiếng sau xe mới đến huyện thành: “Bác gái, chúng ta đợi mọi người xuống hết rồi đi ra, bác không vội chứ?”
“Không vội không vội, người xuống xong hết thì đi cũng nhanh.”
Chờ không lâu đã trống rồi, Từ Hương Quyên nắm lấy tay Chu Trình Ninh xuống xe, một đường này cho cô ngồi lên, có là đùi thép cũng bị cô ngồi đến tê dại.
Chu Trình Ninh xuống xe hoà hoãn một lát rồi mới nói với Từ Hương Quyên có thể đi.
Trạm dừng xe không có trật tự giống sau này, hoàn cảnh cũng không tốt lắm, bụi đất mịt mù, hai người lập tức bước nhanh đi.
Từ Hương Quyên nhớ vị trí của bưu điện, mười mấy năm cũng không thay đổi.
Gửi thư và bưu kiện xong, cô lập tức dẫn Chu Trình Ninh đi đến của hàng bách hóa.
Chu Trình Ninh không quen thuộc với huyện thành, tuy rằng anh học cấp ba ở huyện thành, nhưng mỗi ngày chỉ ở bên trong trường học không ra khỏi cổng, không có tiền đi chơi, ngày tháng eo hẹp, một phần tiền chia thành hai nửa để tiêu, cho nên đối với bất kì nơi buôn bán nào ở huyện thành đều không quá quen thuộc.
Ngay cả hợp tác xã ở trên thị trấn cũng chưa từng đi, ở trong nội thành đành chỉ có thể đi theo Từ Hương Quyên, nhưng cũng không hề nghi ngờ tại sao vợ lại quen thuộc với trong nội thành như thế.
Từ Hương Quyên sợ bản thân tiêu tiền như nước, vào cửa hàng bách hóa cái này muốn mua cái kia cũng muốn mua, nên chỉ mang hai mươi đồng tiền lẻ cùng một vài tiền xu.
Hôm nay hai vợ chồng đều đặc biệt mặc quần áo khá chỉnh tề, tuy rằng ở trong mắt Từ Hương Quyên còn quá mộc mạc, nhưng tốt xấu gì cũng sạch sẽ, không đến nỗi bị xem nhẹ.
Lúc này nhân viên bán hàng cũng không có lượng tiêu thụ gì cần phải cạnh tranh, cho nên cũng không nhiệt tình, Từ Hương Quyên chầm chậm từ tốn dẫn theo Chu Trình Ninh, hai người “đi xem thế giới”.