Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giang Niệm Tư thấy anh ta khó khăn kéo éo, lấy luôn cây kéo ra cắt, “xoẹt xoẹt” hai cái, liền cắt ra áo của anh ta.
Động tác vô cùng nhanh gọn, khiến Lý Văn bị dọa sợ, anh vô cùng kinh ngạc nhìn Giang Niệm Tư.
Cô gái này thật mạnh mẽ quá.
Nhìn thấy vết thương trên tay anh ta, Giang Niệm Tư tròn hai mắt.
Người này là làm từ sắt thép sao?
Bị thương như này, mà còn chịu đựng đến không kêu một câu.
Trên cánh tay ngăm đen của người con trai, như bị một thanh sắt đâm vào, thanh sắt tuy không to, đường chỉ khoảng một centimet.
Dài bao nhiêu thì không rõ.
Cánh tay anh ấy đã sưng lên rất to rồi.
Giang Niệm Tư “Chậc” một tiếng, chắc chắn bị nhiễm trùng rồi.
“Anh chịu đựng một lát”.
Cũng may cô nghĩ đến tình huống này, mang theo thuốc khử trùng.
Thuốc khử trùng là những lúc buồn chán cô tự chế ra, dùng rượu trắng ngâm với một chút dược liệu, làm giảm độ mạnh của rượu, đồng thời tăng thêm khả năng khử trùng.
Điều kiện có hạn, Giang Niệm Tư chỉ có thể vội vàng dùng lửa nung nóng lưỡi dao.
Sau đó hỏi Lý Văn: “Các anh đến lâu chưa?”
Đội Lý Văn đã đến một ngày rồi, nghe vậy định trả lời cô, đột nhiên, một cơn đau dữ dội truyền đến, đau đến mức tĩnh mạch trên cánh tay anh nổi lên.
Anh ta vô thức kêu lên “A” một tiếng.
Giang Niệm Tư hỏi anh ta, là muốn phân tán sự chú ý của anh ta.
Tốc độ của cô rất nhanh, một lát đã bỏ được thanh sắt ra, Lý Văn còn tưởng đau rất lâu, không ngờ cô lại lấy thanh sắt ra nhanh như vậy.
Trời ạ, không nhìn thì không biết, vừa nhìn sẽ bị dọa sợ.
Đã hoàn toàn đâm vào thịt rồi.
Vừa lấy thanh sắt ra, Giang Niệm Tư lập tức lấy thuốc khử trùng mình chế ra bôi lên.
Lần này, Lý Văn mới thật sự đau, không nhịn được phát ra mấy tiếng rên.
Vội vàng khử trùng xong, Giang Niệm Tư liền thoa bột cầm máu lên vết thương, tay kia lấy băng gạc, thoáng chốc liền băng bó xong cho Lý Văn.
Cô ấy làm nhanh như vậy, không phải là cô làm qua loa.
Mà là vì cô đã tham gia rất nhiều hoạt động cứu trợ rồi.
Có lẽ vì ở nhà không cảm nhận được tình yêu thương, cô luôn thích đến nơi tràn đầy tình người.
Nhìn thấy từng tình nguyện viên tốt bụng, cô mới có thể khẳng định thế giới này tồn tại tình yêu.
Lý văn và người chiến sĩ bên cạnh, lần nữa bị các động tác nhanh nhẹn của Giang Niệm Tư làm kinh ngạc.
Như này còn nhanh nhẹn hơn cả quân y chỗ bọn họ?
Cô gái này không sợ máu sao?
Điềm tĩnh đến như vậy.
Nhưng vì tình huống trước mắt cấp bách, mọi người cũng chỉ kinh ngạc một lúc, không có ý gì khác.
Băng bó vết thương cho Lý Văn xong, Giang Niệm Tư nói với anh: “Tôi chỉ xử lý đơn giản vết thương thôi, tình hình này của anh, sau khi xong việc phải đến bệnh viện chữa trị, biết chưa?”
Giang Niệm Tư rất xinh đẹp, tuy bây giờ da không trắng lắm, cũng có thẻ khiến người ta nhìn một lần mà nhớ ngay.