Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe thấy cô nhắc đến chuyện ấy, Từ Thúy Thúy giận xanh mặt, bước đến gần Giang Tuyết, cố ý trầm giọng nói: “Giang Tuyết, cô đây là không cần mặt mũi, sao, cô nghĩ cô cố ý nâng cao bản thân, anh A Viên sẽ thích cô sao? Nằm mơ đi, tôi nói cho cô biết, người anh A Viên thishc chỉ có tôi, tôi nghe nói sếp của các cô là đàn ông 40 tuổi, tay nghề của cô chẳng có gì, lại có thể lên thị trấn làm việc ở tiệm may quần áo, nếu cô không dùng thủ đoạn bẩn thỉu, có quỷ mới nhận cô”.
Những lời này Giang Niệm Tư nghe không sót chữ nào.
Chốc lát cô tức giận, ở thời đại này, sự trong trắng của người phụ nữ quý giá hơn bất kì điều gig.
Cô ta dám mở miệng nói nhảm, Giang Tuyết không được người khác coi trọng?
Giang Niệm Tư định đỡ cho Giang Tuyết, đột nhiên nghe thấy Giang Tuyết dịu dàng nói: “Nhiều năm như vậy, sao cô vẫn cứ không có giáo dục thế? Cô tưởng chỉ mình cô có cái miệng sao? Bịa đặt về ai cơ? Cô nói tôi dùng thủ đoạn bẩn thỉu hấp dẫn đàn ông, tôi còn nói sáng nay khi trên đường về, tôi thấy cô chạy ra từ nhà của Lại ma tự ở đầu thôn, quần áo không chỉnh tề”.
Lại Ma Tử là ông già động thân trong làng, thường thích tiếp cận các góa phụ.
Thích ăn mà lười làm, quan trọng là ngoại hình rất xấu.
Giang Niệm Tư ngây ra, quay đầu nhìn Giang Tuyết.
Người chị này, khuôn mặt thì cực kì trong trắng, nhưng hình như không có gì là hiền lành.
Nhưng cô rất thích.
Quả nhiên, lời nói ấy khiến Từ Thúy Thúy tức đến đỏ mặt: “Cô nói bừa gì vậy, tôi không có, Giang Tuyết, cô vu khống người khác”.
Miệng Từ Thúy Thúy không sắc bằng Giang Tuyết, chỉ nói một câu, khiến cô ta tức giận.
Sợ Giang Tuyết đi khắp nơi truyền tin: Tôi không nói nữa còn chưa được sao?”
Từ Thúy Thúy tức không chịu nổi, nên trên miệng nói không nói nữa, lại không nhịn được đẩy Giang Tuyết một cái.
Giang Niệm Tư thấy vốn dĩ chị cô có thể tránh, nhưng lại cứ thế bước lên, sau đó loạng choạng lùi lại vài bước.
Giang Niệm Tư vội đỡ lấy cô.
Giang Niệm Tư đang thắc mắc, thì nghe thấy giọng nói đầy tức giận.
“Từ Thúy Túy, cô làm gì thế?”
A?
Nhìn người con trai bước đến, Giang Niệm Tư đã hiểu động tác giả của Giang Tuyết.
Thoáng chốc có chút dở khóc dở cười, đúng là thiết lập nhân vật bạch liên hoa.
Quả nhiên, người con trai vừa bước đến, liền thấp giọng chỉ trách Từ Thúy Thúy: “Tôi đã nói tôi không thích cô, cô đừng phí công sức nữa, lần sau mà để tôi thấy cô bắt nạt Giang Tuyết, đừng trách tôi không quan tâm thể diện ba mẹ cô”.
Người con trai chính là người trong lòng của Từ Thúy Thúy A Viên.
Bị người mình thích mắng, Từ Thúy Thúy vừa tức vừa buồn: Anh A Viên, chuyện này
đừng trách em, là Giang Tuyết cô ta…”
“Đủ rồi, cô tưởng tôi không có mắt sao?” A Viên tức giận nói, quay đầu nhìn Giang Tuyết, giọng quan tâm: “A Tuyết, em không sao chứ?”