[Thập Niên 80] Sĩ Quan Cao Lãnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Gây Khó Dễ

Chương 11: Chương 11: Cố gắng trở nên trắng hơn (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vì không rõ quan hệ của bà cụ với ông cụ Trương kia có quan hệ tốt đến mức nào nên ngay từ đầu Giang Niệm Tư còn hơi thấp thỏm, lo lắng như vậy có làm bà nội khó xử hay không.

Ai ngờ đâu ông cụ Trương kia lại thích bà nội của cô.

Phòng khám trung y kia nằm ngay trên đường phố trung tâm của trấn nhỏ.

Ông cụ Trương thấy bà lão thì kích động đến nỗi vừa nói chuyện trên trời dưới bể, vừa bưng trà vừa lấy đồ mời khách.

Bà cụ không quen với tác phong của ông, dài mặt nói: “Sư huynh, hôm nay tôi tới đây là vì muốn nhờ ông chỉ bảo cho cháu gái cưng của tôi thêm kiến thức, ông đừng để ý mấy thứ nhỏ nhặt đấy.”

Ông cụ Trương thấy vẻ mặt dữ tợn của bà lão cũng không giận, chỉ cười tủm tím mà nói: “Cháu bà cũng là cháu tôi thôi, yên tâm, tôi nhất định sẽ tận tâm chỉ dạy.”

Lời thì nói như vậy nhưng đôi mắt kia của ông chưa rời khỏi bà cụ một giây.

Giang Niệm Tư thiếu điều cười ra tiếng.

Cuối cùng bà lão không chịu nổi sự nhiệt tình của ông, giao Giang Niệm Tư cho ông lão xong thì tìm lý do rời đi.

Ông cụ Trương đứng ở cửa, nhìn theo bóng dáng bà lão rời đi.

Nguyên chủ Giang Niệm Tư vốn không thân thiết gì với ông cụ Trương nên cũng không sợ bị lộ.

“Ông Trương này, có phải ông thích bà nội của cháu không?”

Nghe vậy, ông Trương vẫn tươi cười nói: “Cháu thật đúng là một đứa trẻ lanh lợi.”

Ông xoa xoa đầu Giang Niệm Tư.

Ông biết sư muội đưa cháu gái đến là muốn học hỏi kinh nghiệm của ông, cũng là để kiếm tiền.

Trương gia gia kiểm tra kiến thức y thuật của Giang Niệm Tư, liên tục hỏi cô về vài bệnh lý.

Giang Niệm Tư không chỉ trả lời được, còn nói được kiến giải của bản thân.

Cô không định giấu nghề, dù sao muốn kiếm tiền thì phải làm ông cụ tin tưởng vào năng lực của cô chứ.

Kê ra được các loại phương thước, cũng nói được rõ ràng rành mạch những huyệt vị liên quan đến mỗi bệnh trạng.

Ông cụ nghe mà hai mắt sáng lên: “Không tồi, không tồi, không hổ là cháu gái của sư muội.”

“Hì hì, vậy thì ông Trương ơi, cháu có thể bắt bệnh cho người ta chưa?”

“Dựa vào biểu hiện của cháu.” – Ông cụ Trương gõ gõ trán Giang Niệm Tư.

Vốn là trong mắt ông, Giang Niệm Tư đến đây thì ông chỉ được lợi mà thôi.

Dù sao cháu gái của sư muội ở đây rồi, lo gì sư muội không tới?

Ông cụ có tính toán rông, làm sao Giang Niệm Tư lại không có được chứ?

Giang Niệm Tư rất sốt ruột muốn kiếm xô vàng đầu tiên, không ngờ tới xô vàng đầu tiên lại đến nhanh như vậy.

Buổi chiều ông cụ Trương có việc, giao cửa hàng cho Giang Niệm Tư trông.

Người đến là một nữ sinh dáng người tinh tế nhưng khuôn mặt vàng như nến.

Người đó mặc áo sơ mi màu trắng bằng sợi tổng hợp, vạt áo

Đối phương trên người ăn mặc màu trắng sợi tổng hợp áo sơmi, vạt áo ăn mặc miếng vải đen định chế quần dài, giống đời sau quần tây.

“Bác sĩ Trương có đây không ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.