Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sao bà ta không gặp được chuyện tốt như này chứ?
Cũng phải, vì nhà bà ta không có thầy thuốc biết khám bệnh.
Thím Lưu vừa đố kỵ vừa thèm khát, đây chính là tận hai cân thịt mỡ.
Nhớ lại mùi thơm đó, thím Lưu thèm đến mức muốn nuốt nước bọt.
Trong lòng ghen tị muốn chết, ngoài miệng lại không tha cho người ta.
“Niệm Tư, không phải thím trách cháu, cháu đã 18 tuổi cũng đến lúc lấy chồng rồi, trì hoãn lâu như vậy cũng không phải giải pháp, nhà gái vẫn nên tự mình tính toán, tránh cho tuổi tác ngâm lớn, quay đầu không ai thèm lấy.”
Nói xong lời này, thím Lưu cảm thấy lòng mình dường như đã cân bằng một chút, biết y thuật thì thế nào?
Còn không phải con gái sao?
Đâu có món hàng phải bù thêm tiền nào lại tốt bằng hai đứa con trai nhà bà ta.
Cũng chỉ Đinh Hồng Mai coi cô như bảo vật.
Thím Lưu càng nghĩ càng ra vẻ.
Giang Niệm Tư tức đến chết người cũng không đền mạng: “Không sao đâu thím, không ai thèm lấy, vậy thì không lấy chồng, dù sao bây giờ tôi đang làm việc ở y quán, một tháng thấp nhất cũng có 30 đồng, quay đầu tôi kiếm tiền đều để dành cho mẹ tôi phụ thêm chi phí trong nhà, anh tôi cưới vợ, tôi còn có thể gửi tiền cho anh ấy, chỉ như thế thì sau này chị dâu tôi cũng sẽ không ghét bỏ tôi ở lại trong nhà.
Giang Niệm Tư không có loại ý nghĩ đó nhưng thím Lưu có nha.
Bà ta cảm thấy cô là món hàng phải bù thêm tiền, cô càng muốn cố tình nói cho bà ấy, cô bằng lòng kiếm tiền cho nhà.
Ma pháp đánh bại ma pháp, có lẽ chính là nói tình huống này.
Thím Lưu tưởng thật, suýt chút nữa chua mình chết.
Tỉnh ngộ của khuê nữ này khiến người ta ghen tỵ chết đi được!
Còn 30 đồng!
Một tháng có nhiều tiền vào như vậy, thím Lưu đếm ngón tay tính toán, bị cho là chính mình hoa mắt chóng mặt
Sao bà ta không sinh ra một cô con gái tỉnh ngộ như thế này?
Thật là tiện lợi cho người phụ nữ đanh đá Đinh Hồng Mai kia.
Thành công chua chết người, Giang Niệm Tư vui vẻ đi.
Đợi thím Lưu lấy lại tinh thần, ngay cả bóng lưng Giang Niệm Tư đều không nhìn thấy.
Đến trạm xá trấn trên, Giang Niệm Tư mới phát hiện, người phụ nữ hôm qua đang trong trạm tìm ông nội Trương khóc lóc kể lể.
Tình huống gì đây?
Giang Niệm Tư bước đến.
Triệu Phương Như nhìn thấy cô, lập tức chỉ về phía cô nói: “Cô còn dám đến, nhìn xem cô hủy mặt tôi thành dạng gì?”
Lời nói nghe có vẻ hung dữ, nhưng cô gái này vừa giảm mụn vàng vừa tố cáo cô.
“Sao thế?” Giang Niệm Tư nhìn trên mặt cô ta quấn được một mảnh vải, nghi ngờ hỏi cô ta.
Ông nội Trương cũng vừa trò chuyện với Triệu Phương Như, không biết tình hình cụ thể của cô ta là gì, nghe Giang Niệm Tư hỏi tới, ông theo bản năng nhìn về Giang Niệm Tư.
“Cô còn dám hỏi.” Triệu Phương Như xé “Xoẹt” miếng vải ra khỏi mặt: “Hôm qua chính là tôi làm theo hướng dẫn của cô, thoa kem dưỡng trắng này lên mặt, sáng sớm nay, đã mọc nhiều mụn như vậy.”
Hóa ra chỉ là mụn.