Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một màn náo loạn này, chấm dứt bằng sự xuất hiện của Vương Yến.
Hôm nay Vương Yến kết hôn, cho dù là ai, cũng không muốn gây náo loạn vào ngày vui của người khác.
Vương Yến vừa xuất hiện, Từ Thúy Thúy và Giang Tuyết liền cười chào đón.
Giang Niệm Tư nhìn thấy lớp trang điểm trên mặt Vương Yến, ngạc nhiên than thở.
Trời ơi, kĩ thuật trang điểm này tệ quá đi.
Mặt như mông khỉ, lông mày to rậm, xấu đến nhức mắt.
Cô nhìn ngũ quan của Vương Yến, cũng không tồi, ai trang điểm vậy?
Nhưng thời này ở dưới quê hình như rất thịnh hành kiểu trang điểm này.
Giang Niệm Tư không nói gì.
Tuy nhiên khi bước vào phòng, liền thấy Vương Yến kéo Giang Tuyết than thở: “A Tuyết, cậu nhìn mặt tớ này, có phải xấu gần chết không”
So với cô ấy bình thường còn khó nhìn 10 lần.
Nhưng mẹ cô ấy nói xinh, kiên quyết để dì trang điểm vẽ lên mặt cô lớp trang điểm xấu xí.
Giang Tuyết cũng không nhịn được: “Quả thật rất xấu, chịu một chút, qua hôm nay là tốt rồi”.
Quan hệ của cô ấy với Vương Yến rất tốt, nói chuyện không cần lừa dối.
Cô mới nhìn lần đầu đã muốn nói rồi, nhưng quan hệ có tốt nữa, cô cũng không phải người không hiểu chuyện.
Nghe thấy Vương Yến đã tự nói như thế, cô mới dám nói ra.
“Không được, anh A Tăng nhìn thấy sẽ sợ hãi mất, hôm nay người ta kết hôn, không uốn xấu xí như vậy, A Tuyết, hay cậu trang điểm lại cho tớ đi, dù sao vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ lành”.
“Nhưng tớ không biết”.
Có lẽ bị sự vui mừng của người khác ảnh hưởng, tâm trạng Giang Niệm Tư rất tốt.
Thấy không ai biết trang điểm, Giang Niệm Tư nói: “Chị Yến Tử, hay để em trang điểm cho chị nhé?”
“Em?” Giang Tuyết hoài nghỉ trước Vương Yến: “Từ lúc nào em biết mấy cái này vậy?”
Giang Niệm Tư xoa xoa mũi, tìm một lý do nói: “Làm việc ở bệnh viện, em gặp một người con gái xinh đẹp, cô ấy dạy em”.
Giang Tuyết còn chưa nói gì, Vương Yến như thấy ân nhân, nắm lấy tay Giang Niệm Tư: “Vậy tốt quá rồi, mau, Tư Tư, mau trang điểm lại cho chị với”.
Trên mặt cô có một lớp phấn dày, Giang Tự Nam cho người mang một chậu nước nóng đến, làm ướt khăn, từ từ lau sạch lớp trang điểm trước trên mặt cô ấy.
Chỉ dùng mỗi khăn, chắc chắn không làm sạch được hết lớp bẩn trên mặt, nhưng không còn cách nào khác, điều kiện bị hạn chế.
Việc này lại khiến Giang Niệm Tư có thêm cơ hội kinh doanh.
Cô ấy có thể làm sữa rửa mặt, thành phần của sữa rửa mặt không đắt như kem dưỡng trắng, mà lại dễ sử dụng.
vừa nói xong, xóa đi lớp trang điểm cho Vương Yến, Giang Niệm Tư hỏi cô: “Chị Yến Tử, chị có kem dưỡng không?”
Vốn dĩ không có, không phải sắp kết hôn sao?
Mẹ cô ấy hào phóng mua cho cô một hộp kem dưỡng.
“Chị lấy cho”.
Vương Yến mang hộp kem dưỡng ra, đưa cho Giang Niệm Tư.
Giang Niệm Tư lấy một lớp dày, khiến Vương Yến tiếc đứt ruột.