Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đột nhiên, có một âm thanh quen thuộc từ xa truyền đến.
“”Tư Tư….”
“Chị….”
“Hửm?”
Giang Niệm Tư ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Giang Thành kéo theo Giang Đậu Đậu, hai người chạy nhanh đến chỗ cô.
“Anh, Đậu Đậu? Sao hai người lại ở đây?”
“Đến đón em, mẹ nói, sợ một mình em bị người khác bắt nạt.”
Một câu nói đơn giản, làm Giang Niệm Tư không biết nên nói cái gì mới được.
Thì ra, đây chính là cảm giác luôn luôn được người khác nhớ đến sao?
Giang Niệm Tư thấy hơi kỳ lạ, rõ ràng cô biết rất rõ, cô không phải là nguyên chủ, tại sao lại luôn có một loại cảm giác thân thiết không thể dứt ra được với người nhà chứ?
Cô cười cười, nhấc thịt mỡ và rau củ trong tay lên: “Em mua thịt mỡ rồi, lát nữa ép dầu cho mọi người ăn.”
Đây là thịt đó.
Cô nhẹ nhàng nói ra, Giang Thành và Giang Đậu Đậu lại kinh ngạc đến mức trợn cả mắt lên.
Đầu năm nay, mọi người còn chẳng được ăn cơm, thịt là đồ hiếm lạ một năm chỉ có thể được ăn một, hai lần.
Những nhà nghèo hơn, một năm còn chẳng được ăn lần nào.
Giang Thành và Giang Đậu Đậu nhìn đến mức mắt cũng thẳng luôn rồi.
“Chị, đây là thịt mỡ thật à…” - Giang Đậu Đậu nhìn miếng thịt tươi trắng bóng, liên tục nuốt nước miếng.
Giang Thành cũng chẳng khá hơn.
Cũng may anh ấy phản ứng nhanh, lập tức chạy ra xách hộ đồ trong tay Giang Niệm Tư: “Đi đi đi, chúng ta về nhà.”
Về đến nhà, Đinh Hồng Mai biết ngày đầu tiên Giang Niệm Tư đã kiếm được tiền dựa vào bản lĩnh của mình, chẳng cần nói cũng biết vui đến mức nào.
Không bao lâu lại bắt đầu quay ra trách:
“Con bé này thật là, mua thịt mỡ làm gì, tiền con con giữ lại tiết kiệm, sau này con kết hôn mẹ cũng chẳng có gì cho con.”
Thương con gái đến thế nào đi nữa mà Đinh Hồng Mai không có năng lực thì cũng vô ích.
Ngày ngày kiếm miếng ăn từ ruộng đất, có cơm ăn hay không dựa hết vào ông trời, có thể dành dụm được bao nhiêu đâu?
Giang Thành cũng phản ứng lại: “Đúng thế, Tư Tư, sau này em kiếm được tiền cũng đừng tiêu hết, phải có tiết kiệm em ạ.”
Giang Đậu Đậu nhỏ tuổi nhất chẳng hiểu gì cũng phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, chị phải tiết kiệm.”
Giang Niệm Tư là loại người mà người khác càng lên mặt với, càng chỉ trích cô, cô càng không biết xấu hổ.
Nhưng người nhà này ai cũng suy nghĩ cho cô, cô chỉ ước có thể cống hiến tất cả những gì mình có cho họ.
“Sau này kiếm được nhiều hơn lại tiết kiệm sau, bây giờ thì dành dụm gì, không để dành đâu.” - Giang Niệm Tư xách thịt mỡ vào bếp.
Đinh Hồng Mai thấy con trai cười ngu ngơ, không nhịn được mà đánh vào lưng anh ấy một cái: “Cười cười cười, lúc nào cũng chỉ biết cười, mau đi giúp em con thái thịt.”
Bị đánh Giang Thành cũng không để ý, bởi vì đã quen rồi.
Anh ấy cười ha hả mà chạy vào phòng bếp: “Dạ, vâng ạ.”
Hôm nay có tóp mỡ ăn, cả nhà cười tươi như tết.