Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giang Niệm Tư mỉm cười: “Chú Vương, sao chú lên thị trấn vậy?”
Chú Vương không thấy Giang Niệm Tư, nghe cô gọi mới quay đầu lại nhìn: “Tư Tư, cháu ở đây à?”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, ông ấy mới nhớ ra những gì ông ấy đã nghe người dân trong làng nói vài ngày trước.
Mọi người đều nói rằng Giang Niệm Tư, cô gái này rất có triển vọng, hiện đang làm việc tại một phòng khám ở thị trấn, mỗi tháng có thể kiếm được 30 đồng.
Chú Vương lập tức nở nụ cười: “Chú đến mua ít bột mì, không phải chị Yến của cháu sắp lấy chồng rồi sao?”
Trong thời đại mà môi trường chung đều nghèo đói, bột mì lại càng là thứ hiếm hoi.
Nhưng con gái lấy chồng, dù sao cũng phải chuẩn bị chút gì đó tốt để tiếp đãi khách.
Thêm vào đó con rể có điều kiện không tệ, lại cho nhiều tiền của hồi môn, chú Vương mới quyết định chi tiêu một cách xa xỉ.
Giang Niệm Tư đột nhiên cảm thấy áy náy: “Thì ra chị Yến sắp kết hôn rồi sao, vậy chú chờ con nha, lát nữa con sẽ cùng chú về làng.”
“Được rồi.” Chú Vương là người hào phóng, không nói hai lời là đồng ý ngay.
Trong hợp tác xã không được mặc cả giá, chú Vương nhanh chóng mua một bao bột mì.
Sau khi chú Vương ra ngoài mới nhìn thấy một đống đồ dưới chân Giang Niệm Tư.
Ôi chao, đây đều là những thứ tốt.
Gạo, dầu đậu nành, sữa bột lúa mạch, trứng,…
Những thứ này, có cái nào lấy ra khiến người ta không thèm đâu?
Ánh mắt của chú Vương nhìn Giang Niệm Tư nóng lên.
Con gái nhà bà Đinh Hồng Mai, thật là xuất sắc.
Con cái trong nhà đều không phải là người học giỏi, chú Vương cũng chỉ có thể ghen tị.
Với sự giúp đỡ của chú Vương, hai người cùng nhau chuyển đồ lên xe bò.
Vừa thở hồng hộc vừa đến làng, trời đã gần tối rồi.
Chú Vương trực tiếp đưa Giang Niệm Tư đến tận cửa nhà.
Giang Niệm Tư lấy ra hai quả trứng đưa cho chú Vương để cảm ơn.
“Ơ, con bé này, chú đâu thể lấy đồ của cháu được.” Chú Vương thèm chảy nước miếng nhưng trên mặt lại vô cùng khách sáo.
Giang Niệm Tư học theo dáng vẻ của Triệu Phương Như, nhét trứng vào tay chú Vương, cười nói: “Chú, chú đừng khách sáo, nếu không có chú giúp đỡ hôm nay con còn không về được đâu, chú cứ nhận đi.”
Chuyện đã nói đến nước này, chú Vương cũng không tiếp tục từ chối nữa.
Cầm hai quả trứng gà ta trên tay, chú Vương cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường.
Đây quả là một món đồ quý giá.
Sau khi chú Vương rời đi, Giang Niệm Tư hét lớn vào trong nhà của mình: “Anh, Đậu Đậu, em về rồi, mau ra đây chuyển đồ.”
Giang Niệm Tư hét lên một tiếng.
Đinh Hồng Mai thấy con gái hôm nay về nhà muộn như vậy trong lòng rất lo lắng, còn đang chuẩn bị bảo Giang Thành và Giang Đậu Đậu đi tìm.
Nghe thấy tiếng, bà vui mừng chạy ra ngoài: “Tư Tư, con nhỏ này, cuối cùng con cũng về rồi, làm mẹ lo chết đi được.”