Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng mà giờ khắc này, nhìn đôi tay nứt nẻ của Đinh Hồng Mai đang cẩn thận đếm tiền chỉ vì muốn mua kem dưỡng da tay cho cô, cuối cùng nước mắt cũng không kìm được nữa mà ướt đẫm bờ mi.
Rõ ràng trong nhà đã nghèo đến như vậy rồi, mà Đinh Hồng Mai vẫn còn nghĩ đến đồ cô cần dùng.
Sợ Đinh Hồng Mai thấy, cô nhanh chóng dùng tay lau nước mắt, ồm ồm mà nói: “Mẹ, kem dưỡng da tay không cần đâu, bà vẫn luôn dạy con trung y, con biết cái gì có thể dưỡng da mà.”
Cô vừa nói vừa kẻo Đinh Hồng Mai đi ra ngoài.
“Này, này……”
Đinh Hồng Mai ồn ào, cuối cùng vẫn không mua được.
Biết con gái tiếc tiền, Đinh Hồng Mai ấm lòng chết mất thôi.
Giang Niệm Tư vẫn luôn nghĩ, phải làm sao mới có thể kiếm tiền cải thiện điều kiện sống của gia đình này, giờ không phải đã có biện pháp rồi sao?
Cô vẫn luôn nhớ nghề nghiệp của mình là vận động viên đối kháng nhưng lại quên mất mình cũng là thầy lang bác sĩ có tiếng.
Với y thuật ông nội đã dạy cô, kiếm ít tiền hẳn là không khó.
Giang Niệm Tư là người thuộc phái hành động, mỗi tội thân thể này quá yếu, đi một bước ho ba tiếng.
Về đến nhà, cô không nói hai lời bèn cõng sọt qua nhà bà nội.
Để tránh cho việc mình không quen bà cụ nên không biết bà là ai, lúc đi Giang Niệm Tư còn kéo theo Giang Đậu Đậu bé nhỏ.
Bà lão vẫn chưa biết chuyện Giang Niệm Tư rơi xuống nước, nếu mà biết có khi lại mắng cho Giang Thành không ngóc đầu dậy được.
Giang Đậu Đậu liếc mắt một cái đã thấy bà lão, vui vẻ chạy ra ôm chân bà: “Bà nội, Đậu Đậu nhớ bà quá.”
“Nhãi ranh, con bớt nịnh, đừng tưởng rằng bà không biết con đang đòi ăn.”
Bà lão nói chuyện rất lanh lẹ sảng khoái.
Tuy bà đang mắng cháu trai nhưng trong mắt lại đong đầy ý cười.
Hóa ra đây là bà cụ có cái miệng có thể mắng người ta đến nỗi chui đầu vào đất trong sách sao.
Giang Niệm Tư cười mà đuôi mắt cong cong, nhẹ nhàng bước đến.
“Bà ơi.” – Cô cũng gọi một tiếng.
Lão thái thái thấy cô, cười tít cả mắt: “Ôi chao, đây không phải cục cưng Niệm của bà sao? Bên ngoài trời lạnh, mau vào phòng, bà lấy trứng gà cho con.”
“Bà, con cũng muốn ăn.” - Giang Đậu Đậu hô.
Lão thái thái buồn cười mà nhéo nhéo mũi cậu nhóc: “Được được được, cho con ăn, nhưng nói trước, cơ thể chị con không khỏe, con bé phải được bồi bổ nhiều hơn, chị ăn hai quả, con ăn một quả.”
Có thể ăn trứng gà thì đừng nói một quả, cho dù là nửa quả cũng có thể khiến Giang Đậu Đậu rất sướng rồi.
“Dạ, vâng ạ.”
Lão thái thái đưa Giang Đậu Đậu vào bếp, không quên quay đầu lại bảo Giang Niệm Tư lên giường đất nghỉ ngơi trước.
Từng đọc phần mở đầu của quyển sách này nên Giang Niệm Tư biết, điều kiện của bà cụ cũng không quá tốt.
Chẳng qua bởi vì bà là bác sĩ duy nhất trong thôn, khi có ai nhờ bà khám bệnh mà không có tiền thì sẽ đưa đồ gì đó hữu ích cho bà coi như tiền thuốc men.