[Thập Niên 80] Sống Lại Phấn Đấu Làm Giàu

Chương 43: Chương 43: Chuyển biến (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Văn Thanh suy nghĩ một hồi, cũng không muốn hiểu rõ đến cùng là bệnh gì, trong lời tự thuật của chồng dì Tiếu, có thể thấy được nếu là ở thế kỷ hai mươi mốt thì bệnh này không tính là cái gì, nhưng mà ở chỗ này chính là bệnh rất nặng, chủ yếu là tốn phí phẫu thuật. Nhưng mà gần như bác sĩ khẳng định chín mươi phần trăm là có thể trị khỏi.

Chỉ chốc lát sau khi dì Tiếu chỉ đi nộp tiền, bác sĩ lập tức đời đứa bé khỏi phòng bệnh, nói là đi kiểm tra trước khi mổ.

Văn Thanh muốn về tiệm may dì Tiếu để kiếm tiền, cũng không tính ở lại lâu, tạm biệt với cả nhà dì Tiếu.

Cả nhà dì Tiếu đối với Văn Thanh là nghìn lần cảm ơn.

Văn Thanh nói vài câu an ủi, sau đó xách túi cùng Diêu Thế Linh rời đi.

Vừa đi ra cửa bệnh viện thành phố, Văn Thanh lập tức không ngừng lục túi mình.

“Văn Thanh sao vậy con?” Diêu Thế Linh nghi hoặc hỏi.

Văn Thanh sững sờ: “Mẹ ơi, hình như bản vẽ của con không thấy đâu.”

“Có phải rơi ở trong phòng bệnh rồi không?” Diêu Thế Linh hỏi.

“Con đi tìm một chút” Văn Thanh vội vàng quay lại, mấy người dì Tiếu đã không còn ở trong phòng 208 nữa, Văn Thanh vây quanh một chiếc giường không có người, vừa đi vừa tìm kiếm, cả ga giường cũng lật lên một lần, cũng không tìm được bản vẽ, cô cũng không khỏi bối rối.

“Còn chưa tìm được sao?” Diêu Thế Linh ở bên cạnh hỏi.

“Chưa có.”

“Rất quan trọng sao?” Diêu Thế Linh hỏi.

“Vâng.” Văn Thanh mở rộng phạm vi tìm kiếm, tìm bốn phía chiếc giường ngủ khác: “Đó là bản vẽ quần áo và giày của con.”

Diêu Thế Linh nhìn Văn Thanh quá gấp, nói: “Dù sao đều là con vẽ, ném đi thì ném đi thôi, ném đi thì vẽ lại, con đừng vội.”

Ném đi thì vẽ lại?

Những bản vẽ kia đều là cô chở lóe lên linh cảm, để cô vẽ lại thì căn bản cô không vẽ ra được: “Con đi hỏi mấy người dì Tiếu một chút.”

Nói rồi Văn Thanh đi ra ngoài tìm dì Tiếu.

Cả nhà dì Tiếu đang chờ ở hành lang, Văn Thanh đi tới hỏi một chút, cả nhà cũng không biết bản vẽ gì.

Văn Thanh nhụt chí.

Đúng lúc này, chợt nghe phía sau truyền tới một giọng nói: “Cô gái à.”

Văn Thanh nhíu mày quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông hơi mập, người đàn ông đó khoảng chừng năm mươi tuổi, không mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn mà người ở huyện thường mặc mà là mặc âu phục, dáng vẻ rất có khí chất.

“Cô gái.” Người đàn ông lại gọi một tiếng.

Gọi làm cho một đám người nổi lên nghi ngờ, Văn Thanh cũng nhìn ngó xung quanh, cuối cùng chỉ ngón tay về phía mình: “Chú gọi tôi à?”

“Cháu tìm cái này sao?” Người đàn ông giơ cuốn bản vẽ trên tay lên.

Nhìn thấy bản vẽ, đôi mắt Văn Thanh lập tức sáng lên: “Đúng, bản vẽ này vốn là của rồi. Cảm ơn chú.”

Văn Thanh đi tới đồng thời cũng đưa tay ra, nhưng người đàn ông không đưa Văn Thanh mà hỏi: “Đây đều là cháu vẽ sao?”

“Là tôi vẽ ra.” Văn Thanh nói.

Người đàn ông nhìn về phía Văn Thanh, trong ánh mắt hiện lên tia mừng rỡ còn có sự khen ngợi, sau đó hỏi: “Cháu biết làm quần áo và làm giày sao?”

Văn Thanh nóng lòng muốn nhận lại bản vẽ, gật đầu: “Tôi biết.”

Người đàn ông trầm ngâm gật đầu, sau đó mở bản vẽ rồi chỉ vào một bộ quần áo trong đó: “Bản vẽ bộ quần áo này có thể bán cho tôi không?”

Lời này của người đàn ông vừa nói ra, khiến Diêu Thế Linh và cả nhà dì Tiếu đều sửng sốt. Trong tư tưởng của bọn họ, mua bán đều có thực thể, như mua dầu mua muối mua cá, đều có tính vật chất thật.

Người đàn ông này muốn mua bản vẽ quần áo?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.