Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bất kể là đời trước hay kiếp này, Văn Thanh cũng không phải người sợ phiền hà, cô không gây chuyện đã là tốt lắm rồi.
Cô nhìn thoáng qua Kỷ Ninh Chi.
Kỷ Ninh Chi cũng nhìn cô, không hiểu cô định làm trò gì.
Văn Thanh từ tốn mở tờ giấy ra, đọc lên: “Trương Ngọc Linh đúng không?” Sau đó nhìn sang Kỷ Ninh Chi.
Kỷ Ninh Chi sững sờ, Trương Ngọc Linh là chị họ của bạn học cô: “Văn Thanh, cô...”
Văn Thanh vừa xem tờ giấy vừa cầm lấy cái đầm hoa trong tay dì Tiếu, tựa như đang kiểm tra: “Vải bông trắng xanh hình hoa cao cấp, ừm không sai. Cổ áo trái tim, cũng không sai, lót vai chiết eo, đầm dài ba thước hai... Đủ ba thước hai không nhỉ? Để tôi đo thử.” Nói rồi Văn Thanh lại đi lấy cái thước gỗ để đo.
Những vị khách trong cửa tiệm không hiểu gì hết, dì Tiếu cũng hoang mang.
Chương Phương Phương lại hiểu rõ. Nếu như nói hiện tại nhà họ Kỷ là hộ mười ngàn tệ thì nhà họ Trương chính là hộ hai mươi ngàn tệ. Kỷ Ninh Chi lại cực kỳ ham hư vinh, cái gì cũng muốn tị nạnh với em họ của Trương Ngọc Linh, ngấm ngầm phân cao thấp, nếu như để em họ của Trương Ngọc Linh biết được Kỷ Ninh Chi không mua cái đầm này thì nhất định Kỷ Ninh Chi sẽ thành trò cười, không có tiền, hai mươi tệ cũng chê mắc.
Quả nhiên ngay sau đó Văn Thanh lại đi thẳng vào chủ đề: “Đúng ba thước hai, à, nhầm rồi, tôi nhìn nhầm tên, trên đây đề tên Trương Ngọc Linh, không phải Kỷ Ninh Chi.” Nói rồi Văn Thanh ngước mắt nhìn sang Kỷ Ninh Chi: “Xin lỗi nhé, là tôi nhìn lầm, cô Kỷ, cô có thể đi rồi. Đầm và giày nói mắc không mắc, nói rẻ không rẻ, hai mươi tệ đối với cô Trương Ngọc Linh chẳng là gì cả, và đã đặt cọc trước bốn tệ rồi thì mười sáu tệ đó vốn chẳng có bao nhiêu, thật xin lỗi cô Kỷ.”
Mấy câu nói của Văn Thanh khiến toàn bộ khách hàng trong cửa tiệm càng hoang mang hơn.
Dì Tiếu cũng không hiểu, nói không cho Kỷ Ninh Chi đi là Văn Thanh, hiện giờ bảo Kỷ Ninh Chi đi cũng là Văn Thanh, lại còn xin lỗi nữa.
“Văn Thanh...” Dì Tiếu khó hiểu gọi Văn Thanh.
Văn Thanh cười, nói thẳng: “Vừa rồi cháu lấy nhầm, ngại quá.”
Mọi người tưởng rằng lần này Kỷ Ninh Chi sẽ quay đầu bỏ đi, nhưng giờ cô lại không đi mà đứng yên đó, căm tức lườm Văn Thanh, viền mắt đỏ ửng.
Mọi người trong cửa tiệm đều khó hiểu.
“Đây là sao?”
“Văn Thanh cũng đã xin lỗi rồi, sao cô ta còn chưa đi nữa?”
“Đúng rồi, chuyện gì vậy ta?”
Mọi người xôn xao hoang mang.
Dì Tiếu càng lơ ngơ hơn.
Trong lòng Chương Phương Phương lại hiểu rõ, thật ra Kỷ Ninh Chi có tranh chấp với Văn Thanh thì càng tốt, Kỷ Ngạn Quân thương em gái, càng làm ầm lên thì anh ấy sẽ càng chán ghét Văn Thanh.
Văn Thanh bình tĩnh nhìn Kỷ Ninh Chi, sau đó xoay người: “Dì Tiếu, để cháu đem cất cái đầm hoa này để tránh dính bụi, có lẽ hai hôm nữa cô Trương Ngọc Linh sẽ tới may đồ, nói không chừng còn dẫn cả em họ cô ấy đến luôn đấy.” Nói rồi Văn Thanh cất đầm đi, lúc xoay người lại nghe thấy tiếng nói thân thuộc đến tận cùng xương tủy: “Ninh Chi, xong chưa?”
Văn Thanh cứng đờ tại chỗ, lưng hướng về cửa nên không thấy rõ tình hình. Chỉ nghe thấy Kỷ Ninh Chi òa khóc: “Anh ơi!”
Toàn thân Văn Thanh cứng đờ, đứng im tại chỗ, quay lưng về phía cửa, không nhìn thấy biểu cảm. Chỉ nghe được tiếng Kỷ Ninh Chi òa khóc: “Anh ơi!”
Kỷ Ngạn Quân!
Văn Thanh nín thở, không tài nào nhúc nhích nổi, trong đầu nổ tung, trí nhớ kiếp trước ùn ùn kéo đến.
Những lời lẽ của Kỷ Ninh Chi, Lương Văn Hoa và Chương Phương Phương:
“Anh ơi, là Văn Thanh, cô ta mắng em trước!”
“Ngạn Quân, cái loại quê mùa nhà nghèo, không hiểu biết, không trí thức như Văn Thanh không xứng với nhà chúng ta đâu, ly hôn càng sớm càng tốt đi.”