Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dù sao thì chiếc váy lần trước được bán với giá thấy nhất dành cho khách quen nên bây giờ có thể tăng giá, có thể tăng mấy hào thì hay mấy hào, dù sao thì họ cũng có tiền mà.
Làm sao Văn Thanh không biết suy nghĩ này của dì Tiếu, cô cười cười cầm chiếc váy ra sau quầy. Cô trải chiếc váy lên bàn rồi phủ khăn lông ẩm lên trên cho thật ngay ngắn, sau đó cô cầm khối sắt nóng đặt lên bếp lò để làm nóng, đó chính là bàn ủi thủ công đơn giản.
Văn Thanh vừa ủi váy qua một lớp khăn lông vừa nói chuyện với dì Tiếu.
Dì Tiếu đang nói thì đột nhiên cao giọng, nhiệt tình mời gọi: “Hai cô gái muốn mua gì vậy, vào trong xem đi.”
Văn Thanh không cần nhìn cũng biết là có khách tới.
“Bà chủ, chúng tôi tới lấy chiếc váy hoa bằng vải bông và đôi giày xăng đan.” Đột nhiện một giọng nói quen thuộc vang lên, Văn Thanh ngạc nhiên, đây không phải là Kỷ Ninh Chi sao?
Cô ta tới mua váy hoa và giày xăng đan à? Văn Thanh nhìn xuống chiếc váy mình đang ủi, chẳng lẽ người con gái trẻ tuổi trong lời nói của cô em họ là Kỷ Ninh Chi sao?
Văn Thanh nghiêng đầu nghe ngóng.
Cô nghe được dì Tiếu và Kỷ Ninh Chi đang nói chuyện với nhau, dì Tiếu nói váy đang được ủi ở sau quầy, một lát nữa sẽ xong.
Kỷ Ninh Chi nói: “Không sao, chúng tôi chờ một lúc nữa cũng được.”
Chúng tôi? Chẳng lẽ có cả Chương Phương Phương?
“Đúng vậy, chị chờ Ninh Chi một lúc.” Quả nhiên là Chương Phương Phương, giọng nói dịu dàng không lẫn vào đâu được.
Chương Phương Phương vừa dứt lời thì một giọng nói quen thuộc vang lên: “Ninh Chi, anh có việc khác phải làm, một lát sau sẽ đón các em sau.”
Trầm thấp, dễ nghe, còn có chút lười biếng.
Kỷ Ngạn Quân!
Văn Thanh đứng hình.
Cô ‘a’ một tiếng, bàn ủi đã hút hết nước trong chiếc khăn ẩn, Văn Thanh cảm nhận được tay mình đang nóng lên, cô vội vàng buông ta, tiếp theo mấy tiếng rầm rầm, chiếc bàn ủi rơi xuống đất. Cũng may là bàn ủi thủ công không giữ nóng như bàn ủi điện nên cô không bị thương, chiếc váy bông cũng không bị hư hại, nhưng tiếng động này đã làm cho dì Tiếu, Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương chú ý.
“Văn Thanh, có chuyện gì vậy?” Dì Tiếu lên tiếng hỏi.
Văn Thanh?
Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương rất ngạc nhiên.
“Bà chủ, bà vừa gọi ai vậy” Kỷ Ninh Chi vội vàng hỏi, cô ta hơi nghi ngờ mình nghe nhầm, sao Văn Thanh lại ở huyện?
“Văn Thanh đấy.” Dì Tiếu nói: “Chiếc váy may hoa bằng vải bông và đôi giày xăng đan của cô đều do cô ấy làm.”
“Cái gì?” Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương giật mình sửng sốt, là Văn Thanh?
Phản ứng đầu tiên của Chương Phương Phương là quay đầu tìm Kỷ Ngạn Quân, phát hiện Kỷ Ngạn Quân đã đi mất, cô ta thở phào nhẹ nhõm.
Trong giây lát, Kỷ Ninh Chi bình tâm lại, cô ta nhìn Chương Phương Phương nói: “Chị Phương Phương, chắc chắn đây không phải là Văn Thanh mà chúng ta biết đâu. Ngoại trừ đi theo ríu rít bên anh trai em cả ngày, tính tình thì xấu thì cái cô Văn Thanh kia chẳng biết gì nữa đâu. Cô ta là dân quê mà, có khi còn chẳng phân biệt được ngũ cốc, càng khỏi nói tới việc may quần áo may giày.
Chương Phương Phương gật đầu, cô ta cũng cảm thấy đây không phải là Văn Thanh mà cô ta biết.
“Văn Thanh, cháu bị sao vậy?” Di Tiếu lại hỏi thêm, còn đi vào sau quầy.
“Dì Tiếu, không sao cả, bàn ủi chỉ bị rớt thôi.” Giọng nói của Văn Thanh vang lên từ sau tấm rèm.
Kỷ Ninh Chi, Chương Phương Phương chết đứng.
Đúng là Văn Thanh rồi?
Quần áo mà hai người họ muốn, không đúng, phải nói là chiếc váy và đôi giày mà hai người mong chờ…lại là do Văn Thanh làm.