Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai mẹ con dậy rất sớm, trong sương mù mờ mịt họ còn thấy mấy gia đình trong ngoài thôn đi đằng trước.
“Họ đi sớm thật đấy.” Văn Thanh cảm thán.
“Ừm.” Văn Thanh ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi lại hỏi: “Mẹ, chúng ta đi sớm như thế, bữa sáng của Lượng Lượng và Bằng Bằng thì thế nào?”
“Mẹ có đề màn thầu và đậu tương, Lượng Lượng biết hâm nóng.” Diêu Thế Linh nói.
Văn Thanh không nói nữa, Văn Lượng và Văn Bằng đều rất hiểu chuyện.
Đợi đến khi hai mẹ con tới trạm lương thực, trước cổng trạm lương thực đã có mười mấy nhà đang xếp hàng. Nhân viên công tác của trạm lương thực chưa tới giờ làm việc nên mọi người chỉ có thể đứng xếp hàng trước cổng.
“Mẹ, thế này thì phải đợi bao lâu?” Văn Thanh hỏi.
“Một lát nữa là người của trạm lương thực sẽ tới, không thì con tới tiệm may trước đi, một mình mẹ đợi ở đây là được rồi.” Diêu Thế Linh nói.
“Bây giờ đi sớm lắm, con đợi thêm lúc nữa.” Văn Thanh nói, nhưng trong lòng thì bắt đầu hoảng loạn, ánh mắt không kiềm được liếc căn nhà cạnh trạm lương thực.
Đó là nhà của Kỷ Ngạn Quân, nhà trệt hoàn chỉnh, sân vườn rộng rãi, trong sân có một giàn nho, ký ức của Văn Thanh dần trở nên xa xăm. Cô đã từng khoác tay Kỷ Ngạn Quân, nói lời âu yếm với anh ở đó, cô đã từng đỡ bụng lớn hóng mát dưới giàn nho...
“Văn Thanh, con có đói không?” Diêu Thế Linh đột nhiên hỏi.
Văn Thanh phục hồi tinh thần, hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ nói gì ạ?”
“Con đói không? Bên kia có bán bánh bao, bánh quẩy, con đi ăn chút đi?” Diêu Thế Linh nói.
Văn Thanh không yên lòng, hỏi một đằng nói một nẻo: “Vậy con đi mua đây.” Nói xong cô liền đi về phía đó.
Diêu Thế Linh nhìn theo Văn Thanh rồi lại quay đầu nhìn nhà họ Kỷ. Trong lòng con nhóc này vẫn chưa quên Kỷ Ngạn Quân, nhưng bà ấy vẫn không muốn để Văn Thanh gả tới nhà đó.
Văn Thanh hoảng hốt đi trên con đường bán đồ ăn vặt, nói là đường bán đồ ăn vặt nhưng cũng chỉ có bốn năm nhà bán đồ ăn vặt. Kiểu dáng đồ ăn chỉ có một, cũng chỉ là bánh bao, bánh quẩy, bánh bột ngô, cháo, sữa đậu nành, trứng luộc nước trà... Nhưng đối với người nông thôn mà nói, thế này đã rất phong phú rồi.
Bánh bao rau ba xu một cái.
Bánh quẩy bốn xu một cái.
Bánh bột ngô năm xu một cái.
Cháo ba xu một bát.
Sữa đậu nành không ba xu một bát, sữa đậu nành mặn bốn xu một bát, sữa đậu nành ngọt bốn xu một bát... Văn Thanh phải đứng đây từ nãy giờ mới hiểu được giá tiền này từ lời ông chủ và khách đến mua.
Văn Thanh đang muốn mua hai cái bánh bột ngô, hai quả trứng luộc nước trà, hai bát sữa đậu nành ngọt thì đột nhiên nghe thấy một giọng nữ quen thuộc.
“Ông chủ, cho chúng tôi hai bát sữa đậu nành ngọt, hai quả trứng luộc nước trà, hai cái bánh bao thịt lớn...”
Văn Thanh cứng đờ, Kỷ Ninh Chi, em gái ruột của Kỷ Ngạn Quân - Kỷ Ninh Chi. Đúng, chính là Kỷ Ninh Chi!
Văn Thanh nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên đã nhìn thấy Kỷ Ninh Chi, và cả Chương Phương Phương bên cạnh cô ta.
Chương Phương Phương là ai? Là bạn thân của Kỷ Ninh Chi, là mối tình đầu của Kỷ Ngạn Quân. Tính thời gian thì bây giờ đang là thời kỳ Chương Phương Phương và Kỷ Ngạn Quân vấn vương thả thính nhau. Cách mấy ngày Chương Phương Phương lại từ thành phố chạy về đây, mua những thứ thịnh hành lúc bấy giờ để mượn sức Kỷ Ninh Chi, lợi dụng Kỷ Ninh Chi giúp mình, sau đó Kỷ Ninh Chi thật sự đã bị cô ta lợi dụng.
Ví dụ như, bộ quần áo hai người đang mặc bây giờ có lẽ chính là Chương Phương Phương mua cho Kỷ Ninh Chi. Áo sơ mi trắng làm từ sợi tổng hợp, cổ tay áo khảm hai hạt nút trắng nhỏ, vạt áo nhét vào lưng quần, chân mang giày da, bày ra thân hình thon dài và phong cách phương Tây.