[Thập Niên 80] Sống Lại Phấn Đấu Làm Giàu

Chương 24: Chương 24: Quan trọng nhất là thu vào (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trừ bận việc nhà nông thì rất rảnh rỗi, nhà nào đó có chuyện xấu cũng đủ cho cả thôn nhai đi nhai lại cả năm. Huống chi là nhà Văn Thanh, trừ Văn Lượng, Văn Bằng trong sạch ra thì tùy ý lôi một người nhà họ Văn ra thì ai cũng đầy lịch sử đen, đặc biệt là Văn Thanh.

Những chuyện của Văn Thanh đủ cho bọn họ bàn tán một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không ngày nào trùng ngày nào.

Lúc hàng xóm đang giật dây nhau theo dõi Văn Thanh thì Văn Thanh đã nhanh chân tới tiệm may dì Tiếu, cô đứng trước cửa điều hòa nhịp thở.

Lúc này trong tiệm có hai người phụ nữ tới lấy quần áo kiểu Tôn Trung Sơn. Họ ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, tóc tai gọn gàng, đang nói chuyện với dì Tiếu.

“Dì Tiếu.” Văn Thanh cười gọi.

Dì tiếp lập tức cười nghênh đón: “Đến rồi đó sao?”

“Dạ, dì Tiếu buổi sáng tốt lành, cháu mới đi nộp thuế lương thực với mẹ nên mới tới trễ hơn hôm qua một chút.”

“Không sao không sao, cũng không trễ mà.” Dì Tiếu cười đáp, sau đó hỏi cô: “Văn Thanh, váy hoa hôm qua cháu làm tới đâu rồi?”

“Hôm qua cháu vẽ đường may xong rồi, hôm nay sẽ bắt đầu may, chắc ngày mai sẽ làm xong váy.” Văn Thanh nói.

“Còn giày thì sao?” Dì Tiếu thân thiết hỏi, váy và giày Văn Thanh làm là món có lợi nhuận cao nhất từ khi bà ấy làm quần áo tới nay. Mua vào mười đồng, bán qua tay thành mười tám đồng, tám đồng không phải là một con số nhỏ. Bà ấy phải đạp máy may mấy ngày trời mới có thể kiếm được, vậy nên bà ấy vô cùng coi trọng.

“Giày cháu cắt xong rồi, tối về sẽ khâu lại.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Dì Tiếu yên tâm rồi.

Văn Thanh nhìn hai người phụ nữ ăn mặc khéo léo kia một cái, cô lấy một đôi giày vải truyền thống thêu hoa từ trong túi ra đặt trước tấm vải, rồi lại lấy từng túm vải vụn nhét vào trong giày, khiến chiếc giày nhìn rất đẹp đẽ vừa mắt.

Cô vừa đặt giày xuống, hai người phụ nữ đang cầm quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đã nhìn sang.

Người phụ nữ cao thuận tay cầm giày lên, sờ soạng chất vải và đế giày, đế giày dày dặn, lỗ kim đều đều, mặt giày dùng vải gấm. Hai bên trái phải có một đóa hoa mẫu đơn đối xứng nhau, trông rất sống động, được thêu tỉ mỉ, sắc thái sinh động mà nội liễm. Người phụ nữ cao vốn chỉ định xem thử, giờ này càng nhìn càng thấy thích, cô ấy hỏi Văn Thanh: “Đôi giày này có bán không?”

Dì Tiếu sửng sốt, người phụ nữ cao này luôn rất xoi mói, dù là quần áo bà ấy làm hay vải vóc bà ấy bán người này đều luôn kén cá chọn canh.

Không ngờ rằng người ta lại muốn mua đôi giày vải Văn Thanh tiện tay lấy ra.

Văn Thanh nghe thế thì cười khẽ như đã biết trước người phụ nữ này sẽ vừa ý giày cô làm.

Không đợi cô nói nhiều, dì Tiếu đã nói trước: “Bán, bán, đương nhiên có bán.”

“Đôi giày này size bao nhiêu?” Người phụ nữ cao hỏi.

“Size ba mươi tám.” Văn Thanh nói.

Người phụ nữ cao nghĩ thầm, size ba mươi tám thì vừa in, cô ấy lại hỏi: “Ba nhiêu tiền?”

“Sáu đồng.” Văn Thanh nói.

Dì Tiếu giật mình, một đôi giày vải sáu đồng, Văn Thanh cũng biết ra giá thật. Phải biết rằng một đôi giày vải trong thành phố cũng chỉ bốn, năm đồng thôi mà cũng có rất nhiều người không nỡ bỏ tiền ra mua, đều tự làm ở nhà cả.

Những người chịu bỏ tiền mua giày đều những gia đình mấy năm nay làm ăn phát đạt.

Thế mà Văn Thanh dám báo giá sáu đồng, dì Tiếu muốn nói rẻ hơn một chút cũng được.

Ai biết rằng người phụ nữ cao kia đã nói: “Vậy bán đôi này cho dì đi.”

Văn Thanh hết sức bình tĩnh gật đầu: “Dạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.