Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Văn Thanh ngẩng đầu nhìn hai cậu em trai sợ mình văn thịt đang vội vàng chạy đi, trong lòng cô bỗng không biết mình cảm thấy như thế nào. Nghĩ lại, quả thật tính tình kiếp trước của cô rất nóng nảy, chỉ cần nói không hợp ý cô một chút là cô không nể nang người nào. Hai cậu em trai này chán ghét cô cũng là chuyện rất bình thường, tất cả là lỗi của cô.
Tuy nhiên, cô cũng không vội, không được quá vội, cô đã được sống lại rồi, cô sẽ dùng hết lòng sống tốt cả đời này.
Nghĩ như thế, Văn Thanh lập tức bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Những năm 80 ấy, không một gia đình nào giàu có cả, đặc biệt là ở vùng nông thôn, thiếu đất, sản lượng sản xuất thấp, nhân khẩu nhiều, mỗi năm đều thiếu lương thực. Nhưng nếu so thời không có cơm ăn của những năm 60 thì hiện tại quả thực tốt hơn rất nhiều. Thế nhưng từ sau khi cha Văn Thanh qua đời, sau đó đến lượt chú Hai của cô cũng qua đời, cuộc sống của nhà cô càng trở nên khó khăn, giống như trở thành nhà nghèo nhất thôn Thủy Loan này vậy.
Giống như bây giờ, trong thùng gạo không có gạo, trong thùng mì chỉ còn mấy sợi mì dày, không đủ ăn hai bữa mì. Thức ăn cũng có khá nhiều món, nhưng nhìn chung thì chỉ là một loại rau dại, trên thớt chỉ còn sót lại một ít cặn dầu, với nửa bát đậu tương lên men.
Đột nhiên Văn Thanh lập tức cảm thấy cảm giác tội lỗi mãnh liệt.
Cô không ngờ gia đình mình lại nghèo đến vậy.
Lại nghĩ đến chiếc váy hoa bằng vải bông của cô, chỉ riêng tiền vải đã tốn 10 tệ, cộng thêm một tệ nữa cho cúc áo, máy khâu và chỉ mịn. Số tiền ấy là cho chú Hai cô đã để lại cho cô, cô dùng nó cũng chỉ để đẹp. Đẹp để xuất hiện trước mặt Kỷ Ngạn Quân, vì để cho Kỷ Ngạn Quân nhìn cô nhiều thêm một chút cho nên cô mới mua chiếc váy này, đợi sau này khi gặp Kỷ Ngạn Quân thì cô sẽ mặc nó.
Giờ phút này cô chỉ có cảm giác muốn tát chính mình, kiếp trước cô nghĩ cái gì mà lại làm như vậy chứ, ngốc thật rồi sao?
Mười một tệ là đã đủ mua mười cân thịt heo.
Mười một nhân dân tệ đủ để mua hơn mười ký dầu đậu nành, mười ký gạo, gần một trăm ký bột mì, đủ cho gia đình bốn người họ sống thoải mái trong một tháng. Thế mà cô hết lần này tới lần khác đi mua loại vải vốc như vậy, chuyên môn lên huyện mượn người khác để may quần áo... Đầu cô thực sự đã úng nước rồi sao!
Sau khi tự mắng thầm bản thân trong lòng, Văn Thanh xoắn tay áo bắt đầu rửa rau.
Trong nhà chỉ có nhiều rau, ít mì, hầu như không có dầu. Cô nghĩ nghĩ, rửa sạch thức ăn, vo lại một lần nước, rồi để ráo nước, vắt khô, để ở trong chậu, rải lên trên một chút muối, rồi để lên một chút mì chay. Cô trộn lẫn chúng lại, mì dính dính được bàn tay khéo léo của Văn Thanh tạo thành những cái bánh bao, sau đó cô để chúng vào nồi, hấp chín.
Trong nhà không có gạo, không nấu được dù chỉ là một bát cháo.
Cô chỉ có hai món, mì chay và rau dại, với canh rau dại.
Đợi đến khi Diêu Thế Linh, Văn Lượng, Văn Bằng trở về thì từ xa xa, họ đã nhìn thấy có khói bốc lên từ ống khói nhà mình.
Diêu Thế Linh lập tức hoảng hồn.
“Là cháy sao?” Văn Lượng cũng trợn tròn mắt, hỏi.
Văn Bằng hô to: “Mẹ! Chị Cả đốt nhà chúng ta!”
Những người hàng xóm đang tán gẫu bên đường nghe thấy Văn Bằng hét lên như vậy, đều nhìn vào trong sân có hàng rào của của nhà họ Văn. Ngoại trừ ống khói bốc khói ra thì cửa phòng bếp cũng có làn khói mỏng bay ra ngoài, chả nhẽ phòng bếp cháy rồi!
“Văn Thanh thật sự đốt phòng bếp rồi?”