Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Con mắt dì Tiếu hơi đỏ lên, gần như muốn bật khóc: “Con trai bệnh, người nghèo bị bệnh của nhà giàu, ba ngày trước dì dẫn nó đến bệnh viện, tiêu hết cả tiền rồi, bác sĩ cũng nói là có thể trị hết, nhưng mà tiền thuốc men còn trên dưới gần năm sáu trăm.”
Năm sáu trăm?
Văn Thanh hít một hơi khí lạnh, năm sáu trăm đồng ở thế kỷ hai mươi mốt không tính là gì, nhưng mà bây giờ là niên đại một cái bánh quẩy bốn xu tiền, mười lăm đồng năm mươi ký gạo, năm sáu trăm đồng tiền kia là rất lớn lao.
Trong chốc lát, Văn Thanh hiểu rõ dụng ý của dì Tiếu: “Dì Tiếu, dì muốn bán tiệm may đi ư?”
Dì Tiếu gật đầu một cách khó khăn.
Văn Thanh im lặng, tiền tài có nhiều cũng không quan trọng bằng mạng sống, nhưng đối với dì Tiếu mà nói, tiệm may của dì Tiếu cũng là con của mình.
“Tìm được người mua chưa?” Văn Thanh hỏi.
Dì Tiếu lắc đầu: “Còn chưa có, cái nhà này bán không được mấy đồng tiền, hai nhà mặt tiền, một sân nhỏ phía sau, địa thế cũng không tốt, đều do khách quen trước đây của dì truyền tai nhau nên việc làm ăn mới không tệ. Nhiều lắm là bán được bốn trăm đồng tiền, nhưng mà máy may kia của dì đáng tiền, lúc mua một trăm bảy mươi lăm đồng, giảm đi một nửa thì chắc là có thể bán được một trăm đồng, còn có những phần vải này… Lúc dì nhập hàng, tiền còn chưa giao đủ, chỉ có thể trả vải về, còn phải bù cho nhà máy một ít tiền.”
Dì Tiếu nói từng cái một, Văn Thanh ở bên cạnh nghe, tiếp đó đưa số tiền kiếm được mấy hôm nay và phần trăm trích từ tiền giày của cô bán được, thời gian ba ngày, Văn Thanh kiếm cho dì Tiếu ba mươi đồng.
Dì Tiếu cảm kích nhìn Văn Thanh, nhận lấy tiền.
Nhưng mà dì Tiếu nóng lòng muốn bán tiệm may đi, cũng không ở trong tiệm bao lâu.
Tâm tình Văn Thanh nặng nề, đợi đến bốn giờ rưỡi chiều, sau đó trở về thôn Thủy Loan, trong lòng cô có một ý tưởng, nhưng mà cô không dám nói.
Lúc Diêu Thế Linh hỏi tình huống của dì Tiếu, cô nói rõ sự thật.
Diêu Thế Linh cũng đành phải cảm khái.
Ngày kế tiếp, Văn Thanh theo thường lệ đi đến tiệm may dì Tiếu, dì Tiếu lại đến trong tiệm ngồi một hồi, dì Tiếu chưa tìm được người mua, ở những năm này chủ yếu là làm giàu từ ẩm thực, tiệm may rất khó, huống hồ khu vực của tiệm may dì Tiếu lại không tốt, lúc này ngoại trừ mấy nhà giàu bạc triệu ở thị trấn, không có ai có thể lập tức bỏ ra năm sáu trăm đồng tiền.
Cho nên dì Tiếu chạy hai ngày cũng không thu hoạch được gì, bà ấy càng trở nên sốt ruột.
Ý niệm trong đầu Văn Thanh càng lúc càng mãnh liệt, nhưng mà cô không biết mở miệng như thế nào, cô lại trở về thôn Thủy Loan.
Diêu Thế Linh vẫn hỏi một chút tình huống của dì Tiếu như cũ.
Văn Thanh trả lời: “Không có người nào tới mua.”
Diêu Thế Linh im lặng trong chốc lát rồi hỏi: “Ở quê bà ấy không có heo trâu gì sao, bán cũng có thể được mấy trăm đồng.”
“Không có.” Văn Thanh lắc đầu: “Mẹ chồng dì Tiếu thấy dì có thể kiếm tiền, trong nhà không nuôi con con gà nào, thường xuyên đến mọi ngóc ngách trong thôn đánh bài bạc, bằng không thì con bệnh mà dì ấy còn chưa phát hiện.”
“Ba của đứa trẻ ở đâu?”
“Một người đàng hoàng làm trồng trọt, không có tiền mấy.”
Diêu Thế Linh thở dài một tiếng.
Ý nghĩ trong đầu Văn Thanh lại lăn lộn mấy lần, mỗi lần đến cổ họng đều bị cô nuốt xuống, đời trước Diêu Thế Linh đối xử với cô quá tốt rồi, thế như trước mắt…
“Văn Thanh.” Diêu Thế Linh kêu cô.
Văn Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Thế Linh.