Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đông Mạch cũng có tức giận, nhưng là không sinh được đứa trẻ, nên có chút chột dạ. chỉ có thể nín nhịn chịu đựng mà thôi, bây giờ uống thuốc lâu như vậy, uống đến mức cô muốn tức giận, trong lòng đều là khổ, khổ đến mức khiến cô muốn phát tiết.
Hết lần này đến lần khác, hai mươi tám tết, Vương Tú Cúc lại tới, nói lần này bác cả bác hai trong thành đều trở về, cô phải lì xì cho cháu trai của bác cả, bác hai.
Nhà bác cả sinh con gái, năm nay năm tuổi, nhà bác hai sinh con trai, năm nay ba tuổi, phải có bao lì xì.
Vương Tú Cúc: “Mẹ hơi thiếu tiền, Đông Mạch con kéo lông dê không phải kiếm được tiền sao, cho mẹ mượn dùng trước, qua năm còn con.”
Bà ta lúc nói chuyện thẳng thắn không sợ.
Nhưng mà Đông Mạch không hề muốn.
Cô biết, tiền vào trong tay Vương Tú Cúc, chắc chắn không lấy về được, đến lúc đó người ta vẫn nói mẹ đang kẹt tiền, thì cô có thể làm gì, còn có thể một mực theo đuổi cái mông không thành?
Vì vậy cô nói: “Mẹ, chút tiền đó, con gửi ngân hàng rồi, bây giờ chỉ có sổ, không có tiền. Mẹ tìm cách khác xem.”
Vương Tú Cúc tự nhiên không tin, bĩu môi một cái: “Vậy con lấy ra đi, cho mẹ mượn.”
Đông Mạch: “Mẹ, mẹ hỏi Lâm Vinh Đường đi, Vinh Đường chắc sẽ có tiền, con gửi trong ngân hàng một năm, không thể rút được, mấy đồng tiền, con mỗi ngày kéo lông dê, cũng là giữ để đề phòng bất trắc.”
Vương Tú Cú: “Cô ngay cả con cũng không có, gửi tiền làm gì?”
Đông Mạch hỏi ngược lại: “Mẹ, ý mẹ là gì? Không có con, nhưng tiền đó là con kiếm, lại không thể dùng sao?”
Vương Tú Cúc nhìn thấy Đông Mạch bật lại mình, tức giận, một đứa con dâu không thể sinh con, lại có mặt mũi trả lời lại mình?
Bà cười nhạt: “Một con gà không biết đẻ trứng, còn có mặt mũi sao? Cô tưởng cô là ai? Tôi là con dâu của Lâm gia, kiếm tiền, đó chính là việc của lão Lâm gia, cô không đưa cho tôi, còn muốn cất giấu cho mình, cô muốn làm gì? Hay là trộm gian nuôi hán?”
Đông Mạch vừa nghe, nổi giận: “Con về làm dâu một năm, không sinh con là tội lớn sao? Con không sinh được con thì con chính là trộm gian nuôi hán sao? Mẹ là mẹ chồng có thể nói ra những lời này sao? Nếu con trộm gian nuôi hán thì thật lòng xin lỗi mẹ?”
Hai người tức giận nói lớn, nhưng nhà khác cũng nghe được, có người thì ngó dáo dác sang xem náo nhiệt, cũng có mấy người phụ nữ đến khuyên, Lưu Kim Yến vừa hay cũng ở đây, kéo Đông Mạch, nhỏ giọng nói: “Cô là con dâu, nói ít vài câu đi.”
Nhưng mà Đông Mạch mấy ngày nay khổ sở uống thuốc, trong nháy mắt liền phát tiết, cô một cước đá bay cái chuồng gà bên cạnh: “Con sau khi về làm dâu, lúc ấy nói rồi, mỗi người một nhà, ở riêng sống qua ngày, nhưng kết quả sao, chúng con khổ sở đập lúa mì, để tiền cho mẹ giữ, vậy là lúc chúng con cần gì phải tìm mẹ, chúng con bán hạt bắp kiếm tiền, cũng bị mẹ lấy, con mới về làm dâu một năm chưa được tự cầm tiền mình làm ra, con mua gì, làm gì cũng phải tìm mẹ xin phép, nghe mẹ châm chọc rồi mới khinh khỉnh ném cho mấy đồng tiền, con dâu của người ta mới về nhà xem cuộc sống như thế nào, còn cuộc sống của con như thế nào? Con về làm dâu, không phải bán vào nhà mẹ? Khổ sở một năm, con được cái gì?”
“Kéo lông dê cũng là con khổ sở làm, mẹ hỏi mọi người xem, kéo lông dê là việc gì dễ dàng sạch sẽ sao? Mỗi ngày con đều cúi đầu kéo lông dê, con cũng đau cổ, mệt mỏi chứ, lỗ mũi cũng khó chịu, mới kiếm được hơn hai mươi đồng, tại sao cũng phải đưa cho mẹ? Mẹ cho rằng đây còn là xã hội cũ, con là con dâu giống người ở mẹ nuôi từ nhỏ sao?”
Những người mẹ chồng xung quanh nghe xong, đều cảm thấy Vương Tú Cúc không đúng, mới về một năm, không mang thai, quả thật có chút gấp gáp, chỉ là không phải đi khám bác sĩ nói không thành vấn đề sao, chờ một chút xem sao, lại ép người ta ra nông nổi như thế?