Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đông Mạch không đáp lại Lâm Vinh Đường, cảm thấy có nói anh cũng không hiểu, cô trong lòng thậm chí còn dâng lên một nỗi buồn không nói ra được, cô muốn, cô nghĩ chuyện gì, Đới Hướng Hồng có thể biết, nhưng là Lâm Vinh Đường tại sao lại bác bỏ, anh không hề nghĩ ngợi đến việc mở một quán cơm trong thành phố,
Trong lòng anh, chuyện của cô chỉ là ở nhà sinh con sao?
Huống chi, chuyện của đứa trẻ cũng không ảnh hưởng.
Đông Mạch lắc đầu một cái: “Không giận, em mới vừa nghĩ, làm như vậy cũng quá liều lĩnh, mở quán cơm còn thiếu tiền, chúng ta bây giờ thật sự không thể làm được.”
Lâm Vinh Đường vừa nghe liền biết, đây là tạm thời không nghĩ tới, nhưng thật sự vẫn còn để tâm, còn muốn sau này có cơ hội sẽ thử thêm một chút?
Chỉ là anh không nhắc lại, sau này, anh sẽ nghĩ cách, để cô có thai, cô có thể sẽ quên đi chuyện này, người phụ nữ nông thôn cũng chỉ là như vậy, sẽ bị một đứa con kiềm hãm lại.
Anh cười nói: “Không có sao, sau này có cơ hội thì nói sau, ngày mai chúng ta đi kiểm tra xong, nếu như không có việc gì, anh đưa em đi dạo xung quanh một chút, em xem thử có thích cái gì, mua cho em, anh nghe nói trong thành có cửa hàng quần áo xuất khẩu, đồ cũng rất tốt, còn có nơi bán trang sức, mang vào rất đẹp.”
Nhưng mà Đông Mạch cũng không thích, mua gì cũng không có hứng thú.
Lúc đó, mới vừa kết hôn xong Lâm Vinh Đường nói mua cho cô, trong lòng cô liền cảm thấy ấm áp, bây giờ nghĩ đến bao nhiêu tiền đều là phải lấy từ chỗ Vương Tú Cúc, quay đầu còn phải báo cáo cho Vương Tú Cúc, trong lòng Đông Mạch tự cảm thấy chán ghét, như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa.
Đông Mạch: “Vẫn là ngày mai kiểm tra cho xong đi, anh mang đủ tiền, hai chúng ta cùng phải kiểm tra.”
Lâm Vinh Đường: “Gì? Hai chúng ta đều phải kiểm tra?”
Đông Mạch ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh: “Điều đó là đương nhiên, sinh con cũng không phải chuyện của một người, là chị dâu nói, nói anh cũng phải kiểm tra.”
****************
Ngày thứ hai, Lâm Vinh Đường, Đông Mạch cùng Đới Hướng Hồng đi đến bệnh viện, đi bằng xe buýt, Đông Mạch bây giờ tỉnh táo, không còn say xe nữa, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những cửa hàng kia, những nơi bán quần áo, giày dép, quán ăn, có cửa hàng thì đông người, có nơi thì lại ít người.
Đông Mạch trong đầu liền suy nghĩ, nếu như cô mở một quán mì canh cá, thì sẽ như thế nào, sẽ có người tới ăn, dù sao khi cô nấu canh cá, mọi người đều nói rất ngon.
Cứ như vậy, suy nghĩ vẩn vơ, cũng đã đến bệnh viện, trong bệnh viện người qua lại không ít, Đông Mạch thấy cũng hoa mắt, Đới Hướng Hồng cùng với Lâm Vinh Đường và Đông Mạch trực tiếp đi qua, sau khi đi qua, thì chia ra nam nữ, tách ra kiểm tra.
Đới Hướng Hồng dĩ nhiên không yên tâm để Lâm Vinh Đường tự đi, liền nói với anh, làm sao kiểm tra, kiểm tra như thế nào, để cho anh tự đi: “Được không, hay để chị tìm người quen dắt em đi?”
Lâm Vinh Đường tự nhiên có chút mơ hồ, chỉ là vẫn tỏ ra mình có thể tự đi kiểm tra được, sao có thể làm phiền tới Đới Hướng Hồng được, lại tìm người khác đi theo cũng quá nặng nề.
Mà Đới Hướng Hồng cùng Đông Mạch đi khắp nơi, đi đến nơi này lấy máu, một hồi lại đến chỗ một cái máy kiểm tra, Đông Mạch nhìn hoa cả mắt, cứ như vậy chạy tới chạy lui, mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện cũng rất khó ngửi, Đông Mạch phải nín thở, thật vất vả mới làm xong, Đới Hướng Hồng còn bận bịu công việc của cô, Đông Mạch cũng nhanh chóng đi ra ngoài sân đứng.
Trong sân thật ra thì cũng có mùi, nhưng không nặng mùi như bên trong bệnh viện.
Cô đợi thật lâu, cũng không thấy Lâm Vinh Đường đi ra, có chút buồn bực: “Làm sao lại lâu như vậy chứ?”
Lâm Vinh Đường né tránh ánh mắt của Đông Mạch: “Cũng không có gì, nhiều người, phải xếp hàng.”
Đông Mạch: “Vậy là cũng không ít đàn ông đến kiểm tra cái này?”