[Thập Niên 80] Tái Giá Cùng Lão Vương Cách Vách

Chương 38: Chương 38: Sai trái (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hoắc Chí Thành cũng nhớ ra, năm ngoái Đông Mạch là con dâu mới, hầm cá cho các cô, quả thật ăn rất ngon, ngon đến mức sau đó cảm thấy các món canh cá không phải do Đông Mạch làm thì không có mùi vị.

Hoắc Chí Thành gật đầu: “Đúng vậy, em sau này có thể mở quán cơm, không phải là rất tốt sao? Hiện đang khuyến khích kinh doanh tư nhân, muốn cải cách kinh tế, thì cũng có rất nhiều cơ hội.”

Đông Mạch trong lòng càng thích, chị dâu lớn Hoắc Chí Thành là người thủ đô, có nhiều kiến thức, nếu cô ấy cảm thấy được, thì chuyện này xem ra chắc chắn có thể được.

Cô lại nói ý định của mình, hai chị dâu cũng đồng ý, khen cô có tầm nhìn.

Ngày tiếp theo là mùng một, mùng một chúc tết gia đình, cũng đi thăm các nhà xung quanh trong thôn một chút. Lâm Vinh Đường và Đông Mạch là vai dưới, buổi sáng cũng xong, buổi trưa thì đến chỗ Vương Tú Cúc ăn cơm, Hoắc Chí Thành lấy một bình rượu bồ đào mang từ thủ đô về mời mọi người uống, mọi người uống mỗi người một chút, Vướng Tú Cúc sau khi nếm thì nói đây là cái trò gì, không có một chút ngọt, Hoắc Chí Thành cười lạnh một tiếng, không phản ứng, Đông Mạch ngược lại là rất thích, tự mình uống, Lâm Vinh Đường bên cạnh thì do dự một chút, nhưng anh cũng để cho Đông Mạch uống.

Buổi chiều liền nghỉ ngơi, Đông Mạch có chút chóng mặt, buồn ngủ.

Lâm Vinh Đường lại để cho Đông Mạch lấy một chút thịt ngâm, xào với đậu phọng, làm hai món đồ nhắm, ra trước sân gọi Thẩm Liệt sang, nói là muốn cùng Thẩm Liệt uống một ly.

Đông Mạch nghe bọn họ uống rượu, mình càng cảm thấy choáng váng, phòng chính thì bọn họ nói chuyện nghe quá rõ, tranh cãi khó chịu, Đông Mạch liền qua phòng tây.

Phòng tây có một cái giường, bình thường cũng không dùng, cũng có chăn, cô nằm chỗ đó nghỉ ngơi một chút.

Phòng chính có đốt bếp than tổ ong, phòng tây không có đốt, phòng tây lạnh đến gót chân, nhưng Đông Mạch lại cảm thấy nơi này thanh tịnh, che kín chăn, nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ.

Thẩm Liệt từ lần làm lông dê, đánh những thứ lông dê kia sạch sẽ, cung cấp cho Lộ Khuê Quân, kiếm hơn một ngàn đồng, trả các món nợ, trong tay còn hơn mấy trăm đồng, cũng không nhiều, nhưng cũng có chút tích góp.

Lâm Vinh Đường cùng anh uống cạn một ly, khuyên anh: “Cậu tiết kiệm tiền, chút tiền này cũng đủ để cậu cưới vợ, đơn giản là vấn đề tiền bạc cũng giải quyết được, thế nào, có để ý ai chưa?”

Thẩm Liệt cười một tiếng: “Không có.”

Lâm Vinh Đường: “Trong thôn của chúng ta, thôn bên cạnh, không phải hết mấy người nhìn trúng cậu, cũng vây xung quanh cậu, cậu sao lại không để ý ai chứ?”

Thẩm Liệt hàng lông mày khẽ động: “Ban đầu Tôn Hồng Hà cũng là chủ động bám lấy tôi. Mỗi ngày đều rất quý trọng tôi, nhưng khi cưới vào nhà, người ta liền đổi ý, tôi coi như là thấy rõ, bây giờ các cô gái, cũng không đáng tin cậy, ai biết có phải đang muốn làm tổn thương tôi không!”

Lâm Vinh Đường nghĩ cũng phải: “Cậu đúng là bị hại cho thê thảm, bẫy cũng không dám cưới, nhưng thật ra cũng không có mấy ai như Tôn Hồng Hà! Cậu nhìn vợ tôi xem, chăm chỉ, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, da trắng, mềm mại, những người phụ nữ trong thôn cũng không phải ai cũng có làn da giống như cô ấy, chạm vào ---”

Thẩm Liệt nghe Lâm Vinh Đường nói như không, vội nói: “Cậu mau ăn đi!”

Vừa nói, vừa gắp một đũa thức ăn chặn miệng Lâm Vinh Đường.

Lâm Vinh Đường ăn một miếng, nhưng vẫn cười nói: “Cậu dĩ nhiên không hiểu, cậu cưới vợ cũng không vào động phòng, là không hiểu cái cảm giác đó, tôi nói với cậu, người phụ nữ này, cảm giác mấu chốt đều ở trên giường, không trách người ta nói đêm động phòng hoa chúc là lúc đề tên lên bảng vàng ----”

Thẩm Liệt buông đũa xuống: “Cậu có phải là uống say rồi không? Vào nhà nghỉ ngơi đi, tôi về.”

Lâm Vinh Đường lại giữ Thẩm Liệt không buông: “Tôi chỉ thuận miệng nói một chút, cậu ngồi xuống, anh em chúng ta một năm cũng không có mấy dịp được nói chuyện, hôm nay rảnh rỗi, hai ta không say không về, tôi còn có chuyện muốn bàn bạc với cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.